古诗词

寒山

诗三百三首

寒山

寒山顶上月轮孤,照见晴空一物无。hán shān dǐng shàng yuè lún gū,zhào jiàn qíng kōng yī wù wú。
可贵天然无价宝,埋在五阴溺身躯。kě guì tiān rán wú jià bǎo,mái zài wǔ yīn nì shēn qū。

诗三百三首

寒山

我向前溪照碧流,或向岩边坐磐石。wǒ xiàng qián xī zhào bì liú,huò xiàng yán biān zuò pán shí。
心似孤云无所依,悠悠世事何须觅。xīn shì gū yún wú suǒ yī,yōu yōu shì shì hé xū mì。

诗三百三首

寒山

我家本住在寒山,石岩栖息离烦缘。wǒ jiā běn zhù zài hán shān,shí yán qī xī lí fán yuán。
泯时万象无痕迹,舒处周流遍大千。mǐn shí wàn xiàng wú hén jì,shū chù zhōu liú biàn dà qiān。
光影腾辉照心地,无有一法当现前。guāng yǐng téng huī zhào xīn dì,wú yǒu yī fǎ dāng xiàn qián。
方知摩尼一颗珠,解用无方处处圆。fāng zhī mó ní yī kē zhū,jiě yòng wú fāng chù chù yuán。

诗三百三首

寒山

世人何事可吁嗟,苦乐交煎勿底涯。shì rén hé shì kě xū jiē,kǔ lè jiāo jiān wù dǐ yá。
生死往来多少劫,东西南北是谁家。shēng sǐ wǎng lái duō shǎo jié,dōng xī nán běi shì shuí jiā。
张王李赵权时姓,六道三途事似麻。zhāng wáng lǐ zhào quán shí xìng,liù dào sān tú shì shì má。
只为主人不了绝,遂招迁谢逐迷邪。zhǐ wèi zhǔ rén bù le jué,suì zhāo qiān xiè zhú mí xié。

诗三百三首

寒山

余家本住在天台,云路烟深绝客来。yú jiā běn zhù zài tiān tái,yún lù yān shēn jué kè lái。
千仞岩峦深可遁,万重溪涧石楼台。qiān rèn yán luán shēn kě dùn,wàn zhòng xī jiàn shí lóu tái。
桦巾木屐沿流步,布裘藜杖绕山回。huà jīn mù jī yán liú bù,bù qiú lí zhàng rào shān huí。
自觉浮生幻化事,逍遥快乐实善哉。zì jué fú shēng huàn huà shì,xiāo yáo kuài lè shí shàn zāi。

诗三百三首

寒山

怜底众生病,餐尝略不厌。lián dǐ zhòng shēng bìng,cān cháng lüè bù yàn。
蒸豚揾蒜酱,炙鸭点椒盐。zhēng tún wèn suàn jiàng,zhì yā diǎn jiāo yán。
去骨鲜鱼脍,兼皮熟肉脸。qù gǔ xiān yú kuài,jiān pí shú ròu liǎn。
不知他命苦,只取自家甜。bù zhī tā mìng kǔ,zhǐ qǔ zì jiā tián。

诗三百三首

寒山

读书岂免死,读书岂免贫。dú shū qǐ miǎn sǐ,dú shū qǐ miǎn pín。
何以好识字,识字胜他人。hé yǐ hǎo shí zì,shí zì shèng tā rén。
丈夫不识字,无处可安身。zhàng fū bù shí zì,wú chù kě ān shēn。
黄连揾蒜酱,忘计是苦辛。huáng lián wèn suàn jiàng,wàng jì shì kǔ xīn。

诗三百三首

寒山

我见瞒人汉,如篮盛水走。wǒ jiàn mán rén hàn,rú lán shèng shuǐ zǒu。
一气将归家,篮里何曾有。yī qì jiāng guī jiā,lán lǐ hé céng yǒu。
我见被人瞒,一似园中韭。wǒ jiàn bèi rén mán,yī shì yuán zhōng jiǔ。
日日被刀伤,天生还自有。rì rì bèi dāo shāng,tiān shēng hái zì yǒu。

诗三百三首

寒山

不见朝垂露,日烁自消除。bù jiàn cháo chuí lù,rì shuò zì xiāo chú。
人身亦如此,阎浮是寄居。rén shēn yì rú cǐ,yán fú shì jì jū。
切莫因循过,且令三毒祛。qiè mò yīn xún guò,qiě lìng sān dú qū。
菩提即烦恼,尽令无有馀。pú tí jí fán nǎo,jǐn lìng wú yǒu yú。

诗三百三首

寒山

水清澄澄莹,彻底自然见。shuǐ qīng chéng chéng yíng,chè dǐ zì rán jiàn。
心中无一事,水清众兽现。xīn zhōng wú yī shì,shuǐ qīng zhòng shòu xiàn。
心若不妄起,永劫无改变。xīn ruò bù wàng qǐ,yǒng jié wú gǎi biàn。
若能如是知,是知无背面。ruò néng rú shì zhī,shì zhī wú bèi miàn。

诗三百三首

寒山

说食终不饱,说衣不免寒。shuō shí zhōng bù bǎo,shuō yī bù miǎn hán。
饱吃须是饭,着衣方免寒。bǎo chī xū shì fàn,zhe yī fāng miǎn hán。
不解审思量,只道求佛难。bù jiě shěn sī liàng,zhǐ dào qiú fú nán。
回心即是佛,莫向外头看。huí xīn jí shì fú,mò xiàng wài tóu kàn。

诗三百三首

寒山

可畏轮回苦,往复似翻尘。kě wèi lún huí kǔ,wǎng fù shì fān chén。
蚁巡环未息,六道乱纷纷。yǐ xún huán wèi xī,liù dào luàn fēn fēn。
改头换面孔,不离旧时人。gǎi tóu huàn miàn kǒng,bù lí jiù shí rén。
速了黑暗狱,无令心性昏。sù le hēi àn yù,wú lìng xīn xìng hūn。

诗三百三首

寒山

可畏三界轮,念念未曾息。kě wèi sān jiè lún,niàn niàn wèi céng xī。
才始似出头,又却遭沈溺。cái shǐ shì chū tóu,yòu què zāo shěn nì。
假使非非想,盖缘多福力。jiǎ shǐ fēi fēi xiǎng,gài yuán duō fú lì。
争似识真源,一得即永得。zhēng shì shí zhēn yuán,yī dé jí yǒng dé。

诗三百三首

寒山

昨日游峰顶,下窥千尺崖。zuó rì yóu fēng dǐng,xià kuī qiān chǐ yá。
临危一株树,风摆两枝开。lín wēi yī zhū shù,fēng bǎi liǎng zhī kāi。
雨漂即零落,日晒作尘埃。yǔ piāo jí líng luò,rì shài zuò chén āi。
嗟见此茂秀,今为一聚灰。jiē jiàn cǐ mào xiù,jīn wèi yī jù huī。

诗三百三首

寒山

自古多少圣,叮咛教自信。zì gǔ duō shǎo shèng,dīng níng jiào zì xìn。
人根性不等,高下有利钝。rén gēn xìng bù děng,gāo xià yǒu lì dùn。
真佛不肯认,置功枉受困。zhēn fú bù kěn rèn,zhì gōng wǎng shòu kùn。
不知清净心,便是法王印。bù zhī qīng jìng xīn,biàn shì fǎ wáng yìn。

诗三百三首

寒山

我闻天台山,山中有琪树。wǒ wén tiān tái shān,shān zhōng yǒu qí shù。
永言欲攀之,莫晓石桥路。yǒng yán yù pān zhī,mò xiǎo shí qiáo lù。
缘此生悲叹,幸居将已慕。yuán cǐ shēng bēi tàn,xìng jū jiāng yǐ mù。
今日观镜中,飒飒鬓垂素。jīn rì guān jìng zhōng,sà sà bìn chuí sù。

诗三百三首

寒山

养子不经师,不及都亭鼠。yǎng zi bù jīng shī,bù jí dōu tíng shǔ。
何曾见好人,岂闻长者语。hé céng jiàn hǎo rén,qǐ wén zhǎng zhě yǔ。
为染在薰莸,应须择朋侣。wèi rǎn zài xūn yóu,yīng xū zé péng lǚ。
五月贩鲜鱼,莫教人笑汝。wǔ yuè fàn xiān yú,mò jiào rén xiào rǔ。

诗三百三首

寒山

徒闭蓬门坐,频经石火迁。tú bì péng mén zuò,pín jīng shí huǒ qiān。
唯闻人作鬼,不见鹤成仙。wéi wén rén zuò guǐ,bù jiàn hè chéng xiān。
念此那堪说,随缘须自怜。niàn cǐ nà kān shuō,suí yuán xū zì lián。
回瞻郊郭外,古墓犁为田。huí zhān jiāo guō wài,gǔ mù lí wèi tián。

诗三百三首

寒山

时人见寒山,各谓是风颠。shí rén jiàn hán shān,gè wèi shì fēng diān。
貌不起人目,身唯布裘缠。mào bù qǐ rén mù,shēn wéi bù qiú chán。
我语他不会,他语我不言。wǒ yǔ tā bù huì,tā yǔ wǒ bù yán。
为报往来者,可来向寒山。wèi bào wǎng lái zhě,kě lái xiàng hán shān。

诗三百三首

寒山

自在白云间,从来非买山。zì zài bái yún jiān,cóng lái fēi mǎi shān。
下危须策杖,上险捉藤攀。xià wēi xū cè zhàng,shàng xiǎn zhuō téng pān。
涧底松常翠,溪边石自斑。jiàn dǐ sōng cháng cuì,xī biān shí zì bān。
友朋虽阻绝,春至鸟??。yǒu péng suī zǔ jué,chūn zhì niǎo guān guān。