古诗词

曹邺

老圃堂

曹邺

邵平瓜地接吾庐,谷雨干时偶自锄。shào píng guā dì jiē wú lú,gǔ yǔ gàn shí ǒu zì chú。
昨日春风欺不在,就床吹落读残书。zuó rì chūn fēng qī bù zài,jiù chuáng chuī luò dú cán shū。

寄刘驾

曹邺

一川草色青袅袅,绕屋水声如在家。yī chuān cǎo sè qīng niǎo niǎo,rào wū shuǐ shēng rú zài jiā。
怅望美人不携手,墙东又发数枝花。chàng wàng měi rén bù xié shǒu,qiáng dōng yòu fā shù zhī huā。

题女郎庙

曹邺

数点烟香出庙门,女娥飞去影中存。shù diǎn yān xiāng chū miào mén,nǚ é fēi qù yǐng zhōng cún。
年年岭上春无主,露泣花愁断客魂。nián nián lǐng shàng chūn wú zhǔ,lù qì huā chóu duàn kè hún。

北郭闲思

曹邺

山前山后是青草,尽日出门还掩门。shān qián shān hòu shì qīng cǎo,jǐn rì chū mén hái yǎn mén。
每思骨肉在天畔,来看野翁怜子孙。měi sī gǔ ròu zài tiān pàn,lái kàn yě wēng lián zi sūn。

偶题

曹邺

白玉先生多在市,青牛道士不居山。bái yù xiān shēng duō zài shì,qīng niú dào shì bù jū shān。
但能共得丹田语,正是忙时身亦闲。dàn néng gòng dé dān tián yǔ,zhèng shì máng shí shēn yì xián。

出关

曹邺

山上黄犊走避人,山下女郎歌满野。shān shàng huáng dú zǒu bì rén,shān xià nǚ láng gē mǎn yě。
我独南征恨此身,更有无成出关者。wǒ dú nán zhēng hèn cǐ shēn,gèng yǒu wú chéng chū guān zhě。

听刘尊师弹琴

曹邺

曾于清海独闻蝉,又向空庭夜听泉。céng yú qīng hǎi dú wén chán,yòu xiàng kōng tíng yè tīng quán。
不似斋堂人静处,秋声长在七条弦。bù shì zhāi táng rén jìng chù,qiū shēng zhǎng zài qī tiáo xián。

题山居

曹邺

扫叶煎茶摘叶书,心闲无梦夜窗虚。sǎo yè jiān chá zhāi yè shū,xīn xián wú mèng yè chuāng xū。
只应光武恩波晚,岂是严君恋钓鱼。zhǐ yīng guāng wǔ ēn bō wǎn,qǐ shì yán jūn liàn diào yú。

关试前送进士姚潜下第归南阳

曹邺

马嘶残日没残霞,二月东风便到家。mǎ sī cán rì méi cán xiá,èr yuè dōng fēng biàn dào jiā。
莫羡长安占春者,明年始见故园花。mò xiàn zhǎng ān zhàn chūn zhě,míng nián shǐ jiàn gù yuán huā。

题舒乡

曹邺

功名若及鸱夷子,必拟将舟泛洞庭。gōng míng ruò jí chī yí zi,bì nǐ jiāng zhōu fàn dòng tíng。
柳色湖光好相待,我心非醉亦非醒。liǔ sè hú guāng hǎo xiāng dài,wǒ xīn fēi zuì yì fēi xǐng。

寄阳朔友人

曹邺

桂林须产千株桂,未解当天影日开。guì lín xū chǎn qiān zhū guì,wèi jiě dāng tiān yǐng rì kāi。
我到月中收得种,为君移向故园栽。wǒ dào yuè zhōng shōu dé zhǒng,wèi jūn yí xiàng gù yuán zāi。

题广福岩

曹邺

未有天地先融结,方广高深无丈尺。wèi yǒu tiān dì xiān róng jié,fāng guǎng gāo shēn wú zhàng chǐ。
书言不尽画难成,留与人间作奇特。shū yán bù jǐn huà nán chéng,liú yǔ rén jiān zuò qí tè。

东郎山

曹邺

东郎屹立向东方,翘首朝朝候太阳。dōng láng yì lì xiàng dōng fāng,qiào shǒu cháo cháo hòu tài yáng。
一片丹心存万古,谁云坐处是遐荒?yī piàn dān xīn cún wàn gǔ,shuí yún zuò chù shì xiá huāng?

东武吟

曹邺

心如山上虎,身若仓中鼠。xīn rú shān shàng hǔ,shēn ruò cāng zhōng shǔ。
惆怅倚市门,无人与之语。chóu chàng yǐ shì mén,wú rén yǔ zhī yǔ。
夜宴李将军,欲望心相许。yè yàn lǐ jiāng jūn,yù wàng xīn xiāng xǔ。
何曾听我言,贪谑邯郸女。hé céng tīng wǒ yán,tān xuè hán dān nǚ。
独上黄金台,凄凉泪如雨。dú shàng huáng jīn tái,qī liáng lèi rú yǔ。

徒相逢

曹邺

江边野花不须采,梁头野燕不用亲。jiāng biān yě huā bù xū cǎi,liáng tóu yě yàn bù yòng qīn。
西施本是越溪女,承恩不荐越溪人。xī shī běn shì yuè xī nǚ,chéng ēn bù jiàn yuè xī rén。

杂诫

曹邺

带香入鲍肆,香气同鲍鱼。dài xiāng rù bào sì,xiāng qì tóng bào yú。
未入犹可悟,已入当何如。wèi rù yóu kě wù,yǐ rù dāng hé rú。

捕渔谣

曹邺

天子好征战,百姓不种桑。tiān zi hǎo zhēng zhàn,bǎi xìng bù zhǒng sāng。
天子好年少,无人荐冯唐。tiān zi hǎo nián shǎo,wú rén jiàn féng táng。
天子好美女,夫妇不成双。tiān zi hǎo měi nǚ,fū fù bù chéng shuāng。

四怨三愁五情诗十二首怨其一

曹邺

美人如新花,许嫁还独守。měi rén rú xīn huā,xǔ jià hái dú shǒu。
岂无青铜镜,终日自疑丑。qǐ wú qīng tóng jìng,zhōng rì zì yí chǒu。

四怨三愁五情诗十二首怨其一

曹邺

短鬟一如螓,长眉一如蛾。duǎn huán yī rú qín,zhǎng méi yī rú é。
相共棹莲舟,得花不如他。xiāng gòng zhào lián zhōu,dé huā bù rú tā。

四怨三愁五情诗十二首怨其一

曹邺

远梦如水急,白发如草新。yuǎn mèng rú shuǐ jí,bái fā rú cǎo xīn。
归期待春至,春至还送人。guī qī dài chūn zhì,chūn zhì hái sòng rén。
9012345