古诗词

眉娘

太白山玄士画地吟

眉娘

学得丹青数万年,人间几度变桑田。xué dé dān qīng shù wàn nián,rén jiān jǐ dù biàn sāng tián。
桑田虽变丹青在,谁向丹青合得仙。sāng tián suī biàn dān qīng zài,shuí xiàng dān qīng hé dé xiān。

和卓英英锦城春望

眉娘

蚕市初开处处春,九衢明艳起香尘。cán shì chū kāi chù chù chūn,jiǔ qú míng yàn qǐ xiāng chén。
世间总有浮华事,争及仙山出世人。shì jiān zǒng yǒu fú huá shì,zhēng jí xiān shān chū shì rén。

和卓英英理笙

眉娘

但于闺阁熟吹笙,太白真仙自有情。dàn yú guī gé shú chuī shēng,tài bái zhēn xiān zì yǒu qíng。
他日丹霄骖白凤,何愁子晋不闻声。tā rì dān xiāo cān bái fèng,hé chóu zi jìn bù wén shēng。