古诗词

捧剑仆

题牡丹

捧剑仆

一种芳菲出后庭,却输桃李得佳名。yī zhǒng fāng fēi chū hòu tíng,què shū táo lǐ dé jiā míng。
谁能为向天人说,从此移根近太清。shuí néng wèi xiàng tiān rén shuō,cóng cǐ yí gēn jìn tài qīng。

捧剑仆

青鸟衔葡萄,飞上金井栏。qīng niǎo xián pú táo,fēi shàng jīn jǐng lán。
美人恐惊去,不敢卷帘看。měi rén kǒng jīng qù,bù gǎn juǎn lián kàn。

将窜留诗

捧剑仆

珍重郭四郎,临行不得别。zhēn zhòng guō sì láng,lín xíng bù dé bié。
晓漏动离心,轻车冒残雪。xiǎo lòu dòng lí xīn,qīng chē mào cán xuě。
欲出主人门,零涕暗呜咽。yù chū zhǔ rén mén,líng tì àn wū yàn。
万里隔关山,一心思汉月。wàn lǐ gé guān shān,yī xīn sī hàn yuè。