古诗词

天然

又颂

天然

丹霞有一宝,藏之岁月久。dān xiá yǒu yī bǎo,cáng zhī suì yuè jiǔ。
从来人不识,余自独防守。cóng lái rén bù shí,yú zì dú fáng shǒu。
山河无隔碍,光明处处透。shān hé wú gé ài,guāng míng chù chù tòu。
体寂常湛然,莹澈无尘垢。tǐ jì cháng zhàn rán,yíng chè wú chén gòu。
世间采取人,颠狂逐路走。shì jiān cǎi qǔ rén,diān kuáng zhú lù zǒu。
余则为渠说,抚掌笑破口。yú zé wèi qú shuō,fǔ zhǎng xiào pò kǒu。
忽遇解空人,放旷在林薮。hū yù jiě kōng rén,fàng kuàng zài lín sǒu。
相逢不擎出,举意便知有。xiāng féng bù qíng chū,jǔ yì biàn zhī yǒu。

弄珠吟

天然

般若神珠妙难测,法性海中亲认得。bān ruò shén zhū miào nán cè,fǎ xìng hǎi zhōng qīn rèn dé。
隐现时游五蕴山,内外光明大神力。yǐn xiàn shí yóu wǔ yùn shān,nèi wài guāng míng dà shén lì。
此珠无状非大小,昼夜圆明悉能照。cǐ zhū wú zhuàng fēi dà xiǎo,zhòu yè yuán míng xī néng zhào。
用时无处复无踪,行住相随常了了。yòng shí wú chù fù wú zōng,xíng zhù xiāng suí cháng le le。
先圣相传相指授,信此珠人世希有。xiān shèng xiāng chuán xiāng zhǐ shòu,xìn cǐ zhū rén shì xī yǒu。
智者号明不离珠,迷人将珠不识走。zhì zhě hào míng bù lí zhū,mí rén jiāng zhū bù shí zǒu。
吾师权指喻摩尼,采人无数入春池。wú shī quán zhǐ yù mó ní,cǎi rén wú shù rù chūn chí。
争拈瓦砾将为宝,智者安然而得之。zhēng niān wǎ lì jiāng wèi bǎo,zhì zhě ān rán ér dé zhī。
言下非近亦非远,体用如如转无转。yán xià fēi jìn yì fēi yuǎn,tǐ yòng rú rú zhuǎn wú zhuǎn。
万机珠对寸心中,一切时中巧方便。wàn jī zhū duì cùn xīn zhōng,yī qiè shí zhōng qiǎo fāng biàn。
皇帝曾游于赤水,视听争求都不遂。huáng dì céng yóu yú chì shuǐ,shì tīng zhēng qiú dōu bù suì。
罔像无心却得珠,能见能闻是虚伪。wǎng xiàng wú xīn què dé zhū,néng jiàn néng wén shì xū wěi。
非自心,非因缘,妙中之妙玄中玄。fēi zì xīn,fēi yīn yuán,miào zhōng zhī miào xuán zhōng xuán。
森罗万像光中现,寻之不见有根源。sēn luó wàn xiàng guāng zhōng xiàn,xún zhī bù jiàn yǒu gēn yuán。
烧六贼,烁四魔,能摧我山竭爱河。shāo liù zéi,shuò sì mó,néng cuī wǒ shān jié ài hé。
龙女灵山亲献佛,贫儿衣里几蹉砤。lóng nǚ líng shān qīn xiàn fú,pín ér yī lǐ jǐ cuō tuó。
亦非性,亦非心,非性非心超古今。yì fēi xìng,yì fēi xīn,fēi xìng fēi xīn chāo gǔ jīn。
体绝名言名不得,权时题作《弄珠吟》。tǐ jué míng yán míng bù dé,quán shí tí zuò nòng zhū yín。

孤寂吟

天然

时人见余守孤寂,为言一生无所益。shí rén jiàn yú shǒu gū jì,wèi yán yī shēng wú suǒ yì。
余则闲吟孤寂章,始知光阴不虚掷。yú zé xián yín gū jì zhāng,shǐ zhī guāng yīn bù xū zhì。
不弃光阴须努力,此言虽说人不识。bù qì guāng yīn xū nǔ lì,cǐ yán suī shuō rén bù shí。
识者同为一路行,岂可颠坠缘榛棘。shí zhě tóng wèi yī lù xíng,qǐ kě diān zhuì yuán zhēn jí。
榛棘茫茫何是边,只为终朝尽众喧。zhēn jí máng máng hé shì biān,zhǐ wèi zhōng cháo jǐn zhòng xuān。
众喧不觉无涯际,哀哉真实不虚传。zhòng xuān bù jué wú yá jì,āi zāi zhēn shí bù xū chuán。
传之响之只不闻,犹如灯烛合盂盆。chuán zhī xiǎng zhī zhǐ bù wén,yóu rú dēng zhú hé yú pén。
共知总有光明在,看时未免暗昏昏。gòng zhī zǒng yǒu guāng míng zài,kàn shí wèi miǎn àn hūn hūn。
昏昏不觉一生了,斯类尘沙比不少。hūn hūn bù jué yī shēng le,sī lèi chén shā bǐ bù shǎo。
直似潭中吞钩鱼,何异空中荡罗鸟。zhí shì tán zhōng tūn gōu yú,hé yì kōng zhōng dàng luó niǎo。
此患由来实是长,四维上下远茫茫。cǐ huàn yóu lái shí shì zhǎng,sì wéi shàng xià yuǎn máng máng。
倏忽之间迷病死,尘劳难脱哭怆怆。shū hū zhī jiān mí bìng sǐ,chén láo nán tuō kū chuàng chuàng。
怆怆哀怨终无益,只为将身居痛室。chuàng chuàng āi yuàn zhōng wú yì,zhǐ wèi jiāng shēn jū tòng shì。
到此之时悔何及,云泥未可访孤寂。dào cǐ zhī shí huǐ hé jí,yún ní wèi kě fǎng gū jì。
孤寂宇宙穷为良,长吟高卧一闲堂。gū jì yǔ zhòu qióng wèi liáng,zhǎng yín gāo wò yī xián táng。
不虑寒风吹落叶,岂愁霜草遍遭霜。bù lǜ hán fēng chuī luò yè,qǐ chóu shuāng cǎo biàn zāo shuāng。
但看松竹岁寒心,四时不变流清音。dàn kàn sōng zhú suì hán xīn,sì shí bù biàn liú qīng yīn。
春夏暂为群木映,秋冬方见郁高林。chūn xià zàn wèi qún mù yìng,qiū dōng fāng jiàn yù gāo lín。
故知世相有刚柔,何必将心清浊流。gù zhī shì xiāng yǒu gāng róu,hé bì jiāng xīn qīng zhuó liú。
二时粗糖随缘过,一身遮莫布毛裘。èr shí cū táng suí yuán guò,yī shēn zhē mò bù máo qiú。
随风逐浪住东西,岂愁地迮与天低。suí fēng zhú làng zhù dōng xī,qǐ chóu dì zé yǔ tiān dī。
时人未解将为错,余则了然自不迷。shí rén wèi jiě jiāng wèi cuò,yú zé le rán zì bù mí。
不迷须有不迷心,看时浅浅用时深。bù mí xū yǒu bù mí xīn,kàn shí qiǎn qiǎn yòng shí shēn。
此个真珠若采得,岂同樵夫负黄金。cǐ gè zhēn zhū ruò cǎi dé,qǐ tóng qiáo fū fù huáng jīn。
黄金烹练转为真,明珠含光未示人。huáng jīn pēng liàn zhuǎn wèi zhēn,míng zhū hán guāng wèi shì rén。
了即毛端滴巨海,始知大地一微尘。le jí máo duān dī jù hǎi,shǐ zhī dà dì yī wēi chén。
尘滴存乎未免?,莫弃这边留那边。chén dī cún hū wèi miǎn,mò qì zhè biān liú nà biān。
直似长空搜鸟迹,始得玄中又更玄。zhí shì zhǎng kōng sōu niǎo jì,shǐ dé xuán zhōng yòu gèng xuán。
举一例诸足可知,何用諵諵说引词。jǔ yī lì zhū zú kě zhī,hé yòng nán nán shuō yǐn cí。
只见饿夫来取饱,未闻浆逐渴人死。zhǐ jiàn è fū lái qǔ bǎo,wèi wén jiāng zhú kě rén sǐ。
多人说道道不行,他家未悟诈头明。duō rén shuō dào dào bù xíng,tā jiā wèi wù zhà tóu míng。
三寸利刀开旷路,万株榛棘拥身生。sān cùn lì dāo kāi kuàng lù,wàn zhū zhēn jí yōng shēn shēng。
尘滓茫茫都不知,空将辩口泻玄微。chén zǐ máng máng dōu bù zhī,kōng jiāng biàn kǒu xiè xuán wēi。
此物那堪为大用,千生万劫作贫儿。cǐ wù nà kān wèi dà yòng,qiān shēng wàn jié zuò pín ér。
聊书孤寂事还深,钟期能听伯牙琴。liáo shū gū jì shì hái shēn,zhōng qī néng tīng bó yá qín。
道者知音指其掌,方贵名为孤寂吟。dào zhě zhī yīn zhǐ qí zhǎng,fāng guì míng wèi gū jì yín。

玩珠吟

天然

识得衣中宝,无明醉自惺。shí dé yī zhōng bǎo,wú míng zuì zì xīng。
百骸俱溃散,一物镇长灵。bǎi hái jù kuì sàn,yī wù zhèn zhǎng líng。
知境浑非体,寻珠不定形。zhī jìng hún fēi tǐ,xún zhū bù dìng xíng。
悟即三身佛,迷疑万卷经。wù jí sān shēn fú,mí yí wàn juǎn jīng。
在心心岂测,居耳耳难听。zài xīn xīn qǐ cè,jū ěr ěr nán tīng。
罔像先天地,渊玄出杳冥。wǎng xiàng xiān tiān dì,yuān xuán chū yǎo míng。
本刚非锻鍊,元净莫澄停。běn gāng fēi duàn liàn,yuán jìng mò chéng tíng。
盘泊逾朝日,玲珑映晓星。pán pō yú cháo rì,líng lóng yìng xiǎo xīng。
瑞光流不灭,真澄浊还清。ruì guāng liú bù miè,zhēn chéng zhuó hái qīng。
鉴照崆峒寂,劳笼法界明。jiàn zhào kōng dòng jì,láo lóng fǎ jiè míng。
剉凡功不灭,超圣果非盈。cuò fán gōng bù miè,chāo shèng guǒ fēi yíng。
龙女心亲献,蛇王口自倾。lóng nǚ xīn qīn xiàn,shé wáng kǒu zì qīng。
护鹅人却活,黄雀义犹轻。hù é rén què huó,huáng què yì yóu qīng。
解语非关舌,能言不是声。jiě yǔ fēi guān shé,néng yán bù shì shēng。
绝边弥瀚漫,三际等空平。jué biān mí hàn màn,sān jì děng kōng píng。
演教非为教,闻名不认名。yǎn jiào fēi wèi jiào,wén míng bù rèn míng。
二边俱不立,中道不须行。èr biān jù bù lì,zhōng dào bù xū xíng。
见月休看指,归家罢问程。jiàn yuè xiū kàn zhǐ,guī jiā bà wèn chéng。
识心岂测佛,何佛更堪成。shí xīn qǐ cè fú,hé fú gèng kān chéng。

骊龙珠吟

天然

骊龙珠,骊龙珠,光明灿烂与人殊。lí lóng zhū,lí lóng zhū,guāng míng càn làn yǔ rén shū。
十方世界无求处,纵然求得亦非珠。shí fāng shì jiè wú qiú chù,zòng rán qiú dé yì fēi zhū。
珠本有,不升沉,时人不识外追寻。zhū běn yǒu,bù shēng chén,shí rén bù shí wài zhuī xún。
行尽天涯自疲寂,不如体取自家心。xíng jǐn tiān yá zì pí jì,bù rú tǐ qǔ zì jiā xīn。
莫求觅,损功夫,转求转灭转元无。mò qiú mì,sǔn gōng fū,zhuǎn qiú zhuǎn miè zhuǎn yuán wú。
恰如渴鹿趁阳燄,又似狂人在道途。qià rú kě lù chèn yáng yàn,yòu shì kuáng rén zài dào tú。
须自体,了分明,了得不用更磨莹。xū zì tǐ,le fēn míng,le dé bù yòng gèng mó yíng。
深知不是人间得,非论六类及生灵。shēn zhī bù shì rén jiān dé,fēi lùn liù lèi jí shēng líng。
虚用意,损精神,不如闲处绝纤尘。xū yòng yì,sǔn jīng shén,bù rú xián chù jué xiān chén。
停心息意珠常在,莫向途中别问人。tíng xīn xī yì zhū cháng zài,mò xiàng tú zhōng bié wèn rén。
自迷失,珠元在,此个骊龙终不改。zì mí shī,zhū yuán zài,cǐ gè lí lóng zhōng bù gǎi。
虽然埋在五阴山,自是时人生懈怠。suī rán mái zài wǔ yīn shān,zì shì shí rén shēng xiè dài。
不识珠,每抛掷,却向骊龙前作客。bù shí zhū,měi pāo zhì,què xiàng lí lóng qián zuò kè。
不知身是主人公,弃却骊龙别处觅。bù zhī shēn shì zhǔ rén gōng,qì què lí lóng bié chù mì。
认取宝,自家珍,此珠元是本来人。rèn qǔ bǎo,zì jiā zhēn,cǐ zhū yuán shì běn lái rén。
拈得玩弄无穷尽,始觉骊龙本不贫。niān dé wán nòng wú qióng jǐn,shǐ jué lí lóng běn bù pín。
若能晓了骊珠后,只这骊珠在我身。ruò néng xiǎo le lí zhū hòu,zhǐ zhè lí zhū zài wǒ shēn。