古诗词

王庭筠

黄华亭

王庭筠

帝遣名山护此邦,千家瑟瑟嵌西窗。dì qiǎn míng shān hù cǐ bāng,qiān jiā sè sè qiàn xī chuāng。
山僧乞与山前地,招客先开四十双。shān sēng qǐ yǔ shān qián dì,zhāo kè xiān kāi sì shí shuāng。

黄华亭

王庭筠

手拄一条青竹杖,真成日挂百钱游。shǒu zhǔ yī tiáo qīng zhú zhàng,zhēn chéng rì guà bǎi qián yóu。
夕阳欲下山更好,深林无人不可留。xī yáng yù xià shān gèng hǎo,shēn lín wú rén bù kě liú。

黄华亭

王庭筠

王母祠东古佛堂,人传栋宇自隋唐。wáng mǔ cí dōng gǔ fú táng,rén chuán dòng yǔ zì suí táng。
年深寺废无人住,满谷西风栗叶黄。nián shēn sì fèi wú rén zhù,mǎn gǔ xī fēng lì yè huáng。

黄华亭

王庭筠

挂镜台西挂玉龙,半山飞雪舞天风。guà jìng tái xī guà yù lóng,bàn shān fēi xuě wǔ tiān fēng。
寒云直上三千尺,人道高欢避暑宫。hán yún zhí shàng sān qiān chǐ,rén dào gāo huān bì shǔ gōng。

黄华亭

王庭筠

道人邂逅一开颜,为借筇枝策我孱。dào rén xiè hòu yī kāi yán,wèi jiè qióng zhī cè wǒ càn。
幽鸟留人还小住,晚风吹破水中山。yōu niǎo liú rén hái xiǎo zhù,wǎn fēng chuī pò shuǐ zhōng shān。

黄华亭

王庭筠

一派湍流漱石崖,九峰高倚翠屏开。yī pài tuān liú shù shí yá,jiǔ fēng gāo yǐ cuì píng kāi。
笔头滴下烟岚句,知是栖霞观里来。bǐ tóu dī xià yān lán jù,zhī shì qī xiá guān lǐ lái。

曲水园

王庭筠

山阴禊事记兰亭,珠玉琳琅照眼明。shān yīn xì shì jì lán tíng,zhū yù lín láng zhào yǎn míng。
曲水至今无好客,一觞还自契幽情。qū shuǐ zhì jīn wú hǎo kè,yī shāng hái zì qì yōu qíng。

杨秘监下槽马图

王庭筠

龙眠悔画马,政恐堕马趣。lóng mián huǐ huà mǎ,zhèng kǒng duò mǎ qù。
我今破是说,试下第一句。wǒ jīn pò shì shuō,shì xià dì yī jù。
道人三昧手,游戏万象具。dào rén sān mèi shǒu,yóu xì wàn xiàng jù。
万象初莫逃,毕竟无所住。wàn xiàng chū mò táo,bì jìng wú suǒ zhù。
譬如大圆镜,照物随其遇。pì rú dà yuán jìng,zhào wù suí qí yù。
少焉物四散,影果在何处。shǎo yān wù sì sàn,yǐng guǒ zài hé chù。
杨侯具此眼,透脱向上路。yáng hóu jù cǐ yǎn,tòu tuō xiàng shàng lù。
万马落人间,盖证龙眠误。wàn mǎ luò rén jiān,gài zhèng lóng mián wù。

狱中赋萱

王庭筠

沙麓百战场,舄卤不敏树。shā lù bǎi zhàn chǎng,xì lǔ bù mǐn shù。
况复幽圄中,万古结愁雾。kuàng fù yōu yǔ zhōng,wàn gǔ jié chóu wù。
寸根不择地,于此生意具。cùn gēn bù zé dì,yú cǐ shēng yì jù。
婆娑绿云杪,金凤掣未去。pó suō lǜ yún miǎo,jīn fèng chè wèi qù。
晚雨沾濡之,向我泫如诉。wǎn yǔ zhān rú zhī,xiàng wǒ xuàn rú sù。
忘忧定漫说,相对清泪雨。wàng yōu dìng màn shuō,xiāng duì qīng lèi yǔ。

张礼部溪山真乐图

王庭筠

悠悠春天云,想见平时闲。yōu yōu chūn tiān yún,xiǎng jiàn píng shí xián。
朝游溪桥畔,暮宿山堂间。cháo yóu xī qiáo pàn,mù sù shān táng jiān。
澹然不知愁,亦复忘所欢。dàn rán bù zhī chóu,yì fù wàng suǒ huān。
出山初无心,既出还思山。chū shān chū wú xīn,jì chū hái sī shān。
人间待霖雨,欲归良独难。rén jiān dài lín yǔ,yù guī liáng dú nán。
山堂怅何许,萧萧松桂寒。shān táng chàng hé xǔ,xiāo xiāo sōng guì hán。

内乡浙江张浮休洼尊为二兄赋

王庭筠

岩花覆我酒,酒面照幽妍。yán huā fù wǒ jiǔ,jiǔ miàn zhào yōu yán。
风如惜花影,不肯生微涟。fēng rú xī huā yǐng,bù kěn shēng wēi lián。
空山悄无人,花枝自留连。kōng shān qiāo wú rén,huā zhī zì liú lián。
怀人成独醉,日暮山苍然。huái rén chéng dú zuì,rì mù shān cāng rán。

舍利塔

王庭筠

苍山亭亭如覆盎,佛塔东西屹相向。cāng shān tíng tíng rú fù àng,fú tǎ dōng xī yì xiāng xiàng。
林头朝日射重檐,黄金丹砂晔生光。lín tóu cháo rì shè zhòng yán,huáng jīn dān shā yè shēng guāng。
中华此塔第十五,图记所传知不妄。zhōng huá cǐ tǎ dì shí wǔ,tú jì suǒ chuán zhī bù wàng。
智惠薰成舍利罗,夜半奇芒时一放。zhì huì xūn chéng shě lì luó,yè bàn qí máng shí yī fàng。
想见当时阿育王,麾叱神工鞭鬼匠。xiǎng jiàn dāng shí ā yù wáng,huī chì shén gōng biān guǐ jiàng。
云车瘴海挽炎沙,沙底黄肠三万丈。yún chē zhàng hǎi wǎn yán shā,shā dǐ huáng cháng sān wàn zhàng。
石排方面蔑石段,铁锢瘦中腰鼓样。shí pái fāng miàn miè shí duàn,tiě gù shòu zhōng yāo gǔ yàng。
功夫精密业长久,位置尊严气高张。gōng fū jīng mì yè zhǎng jiǔ,wèi zhì zūn yán qì gāo zhāng。
地皮浮水肤寸许,旱溢与之俱下上。dì pí fú shuǐ fū cùn xǔ,hàn yì yǔ zhī jù xià shàng。
嵩山归山夏秋雨,雨潦从衡岁相荡。sōng shān guī shān xià qiū yǔ,yǔ lǎo cóng héng suì xiāng dàng。
天龙围护夜叉守,终劫不敢生波浪。tiān lóng wéi hù yè chā shǒu,zhōng jié bù gǎn shēng bō làng。
塔前树秀老不死,树下水流多益壮。tǎ qián shù xiù lǎo bù sǐ,shù xià shuǐ liú duō yì zhuàng。
再拜初尝一勺甘,洗我三生烦恼障。zài bài chū cháng yī sháo gān,xǐ wǒ sān shēng fán nǎo zhàng。

李辅之得邺南城注雨瓦筒以之支琴

王庭筠

邺城城南青雀来,五楼突兀肩三台。yè chéng chéng nán qīng què lái,wǔ lóu tū wù jiān sān tái。
胡桃万瓦净如水,春阴不敢生莓苔。hú táo wàn wǎ jìng rú shuǐ,chūn yīn bù gǎn shēng méi tái。
檐雨阑干三百尺,多年雨啮空阶石。yán yǔ lán gàn sān bǎi chǐ,duō nián yǔ niè kōng jiē shí。
繁华已逐水东流,断甓时从耕者得。fán huá yǐ zhú shuǐ dōng liú,duàn pì shí cóng gēng zhě dé。
可怜此君落君手,爱之不博连城璧。kě lián cǐ jūn luò jūn shǒu,ài zhī bù bó lián chéng bì。
锡花如雪错菱花,小字兴和犹可识。xī huā rú xuě cuò líng huā,xiǎo zì xīng hé yóu kě shí。
晴窗拂拭支桐君,上下一般蛇蚹纹。qíng chuāng fú shì zhī tóng jūn,shàng xià yī bān shé fù wén。
哀蝉遽止不成弄,千古雨声愁杀人。āi chán jù zhǐ bù chéng nòng,qiān gǔ yǔ shēng chóu shā rén。

题南山友云亭

王庭筠

朝游南山南,暮游北山北。cháo yóu nán shān nán,mù yóu běi shān běi。
所以两山云,尽与师相识。suǒ yǐ liǎng shān yún,jǐn yǔ shī xiāng shí。
师自出山去,云亦出山飞。shī zì chū shān qù,yún yì chū shān fēi。
两人渺何许,矫首送云归。liǎng rén miǎo hé xǔ,jiǎo shǒu sòng yún guī。
云归人未归,小亭无恙否。yún guī rén wèi guī,xiǎo tíng wú yàng fǒu。
向来有奇姿,无庸变苍狗。xiàng lái yǒu qí zī,wú yōng biàn cāng gǒu。
云兮淡而贞,载与寻宿盟。yún xī dàn ér zhēn,zài yǔ xún sù méng。
论交须耐久,持赠近无情。lùn jiāo xū nài jiǔ,chí zèng jìn wú qíng。
清风动亭侧,明月生空碧。qīng fēng dòng tíng cè,míng yuè shēng kōng bì。
嘉时为招呼,相与成三益。jiā shí wèi zhāo hū,xiāng yǔ chéng sān yì。
54123