古诗词

成廷圭

春夜曲

成廷圭

芙蓉楼前拜新月,宝鸭微薰透银叶。fú róng lóu qián bài xīn yuè,bǎo yā wēi xūn tòu yín yè。
吴山楚水送远游,不管闺中照离别。wú shān chǔ shuǐ sòng yuǎn yóu,bù guǎn guī zhōng zhào lí bié。
谁家玉钩飞上天,一似连环旧时缺。shuí jiā yù gōu fēi shàng tiān,yī shì lián huán jiù shí quē。
缺多圆少将奈何,一寸愁肠万里结。quē duō yuán shǎo jiāng nài hé,yī cùn chóu cháng wàn lǐ jié。
为郎白苎裁春衣,又恐月圆郎未归。wèi láng bái zhù cái chūn yī,yòu kǒng yuè yuán láng wèi guī。

戚戚行

成廷圭

戚戚复戚戚,白头残兵向人泣。qī qī fù qī qī,bái tóu cán bīng xiàng rén qì。
短衣破绽露两肘,自说行年今七十。duǎn yī pò zhàn lù liǎng zhǒu,zì shuō xíng nián jīn qī shí。
军装费尽无一钱,旧岁官粮犹未得。jūn zhuāng fèi jǐn wú yī qián,jiù suì guān liáng yóu wèi dé。
朝堂羽书昨日下,帅府然灯点军籍。cháo táng yǔ shū zuó rì xià,shuài fǔ rán dēng diǎn jūn jí。
大男荷锸北开河,中男买刀南讨贼。dà nán hé chā běi kāi hé,zhōng nán mǎi dāo nán tǎo zéi。
官中法令有程期,笳鼓发行星火急。guān zhōng fǎ lìng yǒu chéng qī,jiā gǔ fā xíng xīng huǒ jí。
阿婆送子妇送夫,行者观之犹叹息。ā pó sòng zi fù sòng fū,xíng zhě guān zhī yóu tàn xī。
老身今夕当守城,犹自支更月中立。lǎo shēn jīn xī dāng shǒu chéng,yóu zì zhī gèng yuè zhōng lì。

射鸭谣

成廷圭

阿侬手挽竹枝弓,射鸭绿杨湖水东。ā nóng shǒu wǎn zhú zhī gōng,shè yā lǜ yáng hú shuǐ dōng。
三三五五似学武,一箭误中双飞鸿。sān sān wǔ wǔ shì xué wǔ,yī jiàn wù zhōng shuāng fēi hóng。
前船唱歌后船哭,月黑湖中夜潜伏。qián chuán chàng gē hòu chuán kū,yuè hēi hú zhōng yè qián fú。
东海健儿不敢过,人命几如几上肉。dōng hǎi jiàn ér bù gǎn guò,rén mìng jǐ rú jǐ shàng ròu。
老翁入县前致词,夜夜全家犹野宿。lǎo wēng rù xiàn qián zhì cí,yè yè quán jiā yóu yě sù。
丁宁门户且勿开,明朝又怕官军来。dīng níng mén hù qiě wù kāi,míng cháo yòu pà guān jūn lái。

哀老卒

成廷圭

白头老卒衣欲穿,日日织屦能几钱。bái tóu lǎo zú yī yù chuān,rì rì zhī jù néng jǐ qián。
点名去讨海东贼,别家泣上城南船。diǎn míng qù tǎo hǎi dōng zéi,bié jiā qì shàng chéng nán chuán。
自云十五入行伍,掠阵争夸力如虎。zì yún shí wǔ rù xíng wǔ,lüè zhèn zhēng kuā lì rú hǔ。
卖刀买酒看升平,六十年来不用武。mài dāo mǎi jiǔ kàn shēng píng,liù shí nián lái bù yòng wǔ。
将军醉即骑马归,犹散黄金教歌舞。jiāng jūn zuì jí qí mǎ guī,yóu sàn huáng jīn jiào gē wǔ。
中原上马贼更多,白昼杀人谁作主。zhōng yuán shàng mǎ zéi gèng duō,bái zhòu shā rén shuí zuò zhǔ。
我今老去死即休,白骨填海何人收。wǒ jīn lǎo qù sǐ jí xiū,bái gǔ tián hǎi hé rén shōu。
朝堂昨日下黄榜,谁家年少当封侯。cháo táng zuó rì xià huáng bǎng,shuí jiā nián shǎo dāng fēng hóu。

闻中原河决盗起有感

成廷圭

中原九月黄河水,平陆鱼龙吹浪起。zhōng yuán jiǔ yuè huáng hé shuǐ,píng lù yú lóng chuī làng qǐ。
飞霜萧萧鸿雁来,禾黍漂流桑枣死。fēi shuāng xiāo xiāo hóng yàn lái,hé shǔ piāo liú sāng zǎo sǐ。
大风怒号扬飞尘,白昼剽掠如无人。dà fēng nù hào yáng fēi chén,bái zhòu piāo lüè rú wú rén。
官军不诛海东贼,县吏乃杀西村民。guān jūn bù zhū hǎi dōng zéi,xiàn lì nǎi shā xī cūn mín。
夜闻羽书起丁力,老稚嗷嗷向谁泣。yè wén yǔ shū qǐ dīng lì,lǎo zhì áo áo xiàng shuí qì。
我当六十将奈何,扶杖淮南望淮北。wǒ dāng liù shí jiāng nài hé,fú zhàng huái nán wàng huái běi。

题方方壶遥山古木图为桂元芳赋

成廷圭

千年老蛟方蜕骨,蹇偃长身擘厓出。qiān nián lǎo jiāo fāng tuì gǔ,jiǎn yǎn zhǎng shēn bāi yá chū。
山樵熟视不敢近,似有雷霆护神物。shān qiáo shú shì bù gǎn jìn,shì yǒu léi tíng hù shén wù。
仙人来自方壶山,何以写此留人间。xiān rén lái zì fāng hú shān,hé yǐ xiě cǐ liú rén jiān。
樛枝风动铁交屈,苍皮雨溜苔斓斑。jiū zhī fēng dòng tiě jiāo qū,cāng pí yǔ liū tái lán bān。
芗溪先生读书处,对面高标起烟雾。xiāng xī xiān shēng dú shū chù,duì miàn gāo biāo qǐ yān wù。
会将用汝作灵槎,八月因之上天去。huì jiāng yòng rǔ zuò líng chá,bā yuè yīn zhī shàng tiān qù。

熊松云画秋林诗意图送蔡伯雨道士归上清松云在淮阴今其来因见题以赠之就以柬送方壶隐者

成廷圭

松云先生江海客,淮阴市中人不识。sōng yún xiān shēng jiāng hǎi kè,huái yīn shì zhōng rén bù shí。
惊风吹沙眼倦开,枕上青山归未得。jīng fēng chuī shā yǎn juàn kāi,zhěn shàng qīng shān guī wèi dé。
上清蔡君仙之徒,邂逅同觅黄公垆。shàng qīng cài jūn xiān zhī tú,xiè hòu tóng mì huáng gōng lú。
饮酣脱帽忽大叫,乘兴为写秋林图。yǐn hān tuō mào hū dà jiào,chéng xīng wèi xiě qiū lín tú。
蔡君视之一抚掌,笔法拟我方方壶。cài jūn shì zhī yī fǔ zhǎng,bǐ fǎ nǐ wǒ fāng fāng hú。
我家山中旧游处,如此长松几千树。wǒ jiā shān zhōng jiù yóu chù,rú cǐ zhǎng sōng jǐ qiān shù。
仙岩隐者抱琴来,鬼谷高人吃茶去。xiān yán yǐn zhě bào qín lái,guǐ gǔ gāo rén chī chá qù。
先生有意肯相从,分与东头一间茆屋住。xiān shēng yǒu yì kěn xiāng cóng,fēn yǔ dōng tóu yī jiān máo wū zhù。

辛卯秋旱已极至八月晦天大雷雨

成廷圭

八月晦日雷怒号,大雨如注风萧骚。bā yuè huì rì léi nù hào,dà yǔ rú zhù fēng xiāo sāo。
捷如鬼神撼山岳,涌若江海翻波涛。jié rú guǐ shén hàn shān yuè,yǒng ruò jiāng hǎi fān bō tāo。
屋茅平卷一重去,河水忽涨三尺高。wū máo píng juǎn yī zhòng qù,hé shuǐ hū zhǎng sān chǐ gāo。
惊鸿翅湿飞不起,散乱中泽呼其曹。jīng hóng chì shī fēi bù qǐ,sàn luàn zhōng zé hū qí cáo。
云龙有意洗兵甲,下与苍生舒郁陶。yún lóng yǒu yì xǐ bīng jiǎ,xià yǔ cāng shēng shū yù táo。
浮云收敛赤日见,天宇廓远无纤毫。fú yún shōu liǎn chì rì jiàn,tiān yǔ kuò yuǎn wú xiān háo。
岁年不逢亦偶尔,吾将种麦耕东皋。suì nián bù féng yì ǒu ěr,wú jiāng zhǒng mài gēng dōng gāo。

裴氏二节妇之诗为屯田房千户作

成廷圭

昔年夫君死漳戍,恨不从之泉下去。xī nián fū jūn sǐ zhāng shù,hèn bù cóng zhī quán xià qù。
有弟万里负骨归,获鹿原头与封树。yǒu dì wàn lǐ fù gǔ guī,huò lù yuán tóu yǔ fēng shù。
是时孤儿方学行,天地容身复何处。shì shí gū ér fāng xué xíng,tiān dì róng shēn fù hé chù。
此心匪石石可移,誓欲教儿如汝父。cǐ xīn fěi shí shí kě yí,shì yù jiào ér rú rǔ fù。
儿成娶妇身始闲,一旦儿亡岂能顾。ér chéng qǔ fù shēn shǐ xián,yī dàn ér wáng qǐ néng gù。
妇姑相守到白头,至今不识门前路。fù gū xiāng shǒu dào bái tóu,zhì jīn bù shí mén qián lù。
夫家赵郡知几年,乡里尝旌两节妇。fū jiā zhào jùn zhī jǐ nián,xiāng lǐ cháng jīng liǎng jié fù。
向来我识房将军,乃是节妇之侄孙。xiàng lái wǒ shí fáng jiāng jūn,nǎi shì jié fù zhī zhí sūn。
岁时宁忘俎豆事,水旱肯废云山屯。suì shí níng wàng zǔ dòu shì,shuǐ hàn kěn fèi yún shān tún。
忠臣烈女有如此,千载义事辉高门。zhōng chén liè nǚ yǒu rú cǐ,qiān zài yì shì huī gāo mén。

送万嘉会教谕之山阳

成廷圭

西江万君头戴笠,清时典教山阳邑。xī jiāng wàn jūn tóu dài lì,qīng shí diǎn jiào shān yáng yì。
王侯折简不可招,令尹之前只长揖。wáng hóu zhé jiǎn bù kě zhāo,lìng yǐn zhī qián zhǐ zhǎng yī。
深衣上堂开讲筵,衿佩铿锵如鹄立。shēn yī shàng táng kāi jiǎng yán,jīn pèi kēng qiāng rú gǔ lì。
六经字字在所行,要使儒风更俗习。liù jīng zì zì zài suǒ xíng,yào shǐ rú fēng gèng sú xí。
朝盘苜蓿甘如饴,不羡诸公谋肉食。cháo pán mù xu gān rú yí,bù xiàn zhū gōng móu ròu shí。
人材作养期有成,他日当为教官式。rén cái zuò yǎng qī yǒu chéng,tā rì dāng wèi jiào guān shì。

湘江秋远图

成廷圭

苍梧愁云拂烟水,日暮无风波自起。cāng wú chóu yún fú yān shuǐ,rì mù wú fēng bō zì qǐ。
何人吹箫作凤凰,披发临江迎帝子。hé rén chuī xiāo zuò fèng huáng,pī fā lín jiāng yíng dì zi。
黄陵女儿情更多,却掩冰弦泪如洗。huáng líng nǚ ér qíng gèng duō,què yǎn bīng xián lèi rú xǐ。
千年遗恨人不知,坐对空山疑梦里。qiān nián yí hèn rén bù zhī,zuò duì kōng shān yí mèng lǐ。

送李教谕避乱归鄱阳

成廷圭

长淮九月秋风高,水怪百出生波涛。zhǎng huái jiǔ yuè qiū fēng gāo,shuǐ guài bǎi chū shēng bō tāo。
吴樯楚柁不敢渡,人命委弃如鸿毛。wú qiáng chǔ duò bù gǎn dù,rén mìng wěi qì rú hóng máo。
山精白昼作鬼语,野狐黑夜如人嗥。shān jīng bái zhòu zuò guǐ yǔ,yě hú hēi yè rú rén háo。
县斋博士最忧者,中宵起听荒鸡号。xiàn zhāi bó shì zuì yōu zhě,zhōng xiāo qǐ tīng huāng jī hào。
岂无强弩射其上,愁来磨损胸中刀。qǐ wú qiáng nǔ shè qí shàng,chóu lái mó sǔn xiōng zhōng dāo。
平生读书弗见用,拂衣归卧番江皋。píng shēng dú shū fú jiàn yòng,fú yī guī wò fān jiāng gāo。
知几未落季鹰后,对客且放元龙豪。zhī jǐ wèi luò jì yīng hòu,duì kè qiě fàng yuán lóng háo。
束书三日先告别,令我不乐心忉忉。shù shū sān rì xiān gào bié,lìng wǒ bù lè xīn dāo dāo。
时运忽来乌可遏,忧患卒至将安逃。shí yùn hū lái wū kě è,yōu huàn zú zhì jiāng ān táo。
高歌激烈不肯住,衰柳何以维轻舠。gāo gē jī liè bù kěn zhù,shuāi liǔ hé yǐ wéi qīng dāo。
临岐大醉意不已,更过西家沽酒醪。lín qí dà zuì yì bù yǐ,gèng guò xī jiā gū jiǔ láo。

四明张文海母娄节妇诗

成廷圭

贞节之妇何代无,大节直与忠臣俱。zhēn jié zhī fù hé dài wú,dà jié zhí yǔ zhōng chén jù。
高风凛凛出肝胆,皎如日月行天衢。gāo fēng lǐn lǐn chū gān dǎn,jiǎo rú rì yuè xíng tiān qú。
江淮丧乱复何有,衣冠扫地悲穷途。jiāng huái sàng luàn fù hé yǒu,yī guān sǎo dì bēi qióng tú。
眼明见此节妇传,胸中愤气为之苏。yǎn míng jiàn cǐ jié fù chuán,xiōng zhōng fèn qì wèi zhī sū。
夫君疾病有遗语,身后之事当何如。fū jūn jí bìng yǒu yí yǔ,shēn hòu zhī shì dāng hé rú。
上有高堂之老姑,下有乳哺之二雏。shàng yǒu gāo táng zhī lǎo gū,xià yǒu rǔ bǔ zhī èr chú。
浮云无根白日短,黄尘有尽沧溟枯。fú yún wú gēn bái rì duǎn,huáng chén yǒu jǐn cāng míng kū。
沧溟易枯日易短,妾心到死终难渝。cāng míng yì kū rì yì duǎn,qiè xīn dào sǐ zhōng nán yú。
夫君一去三十载,二雏茕立今为儒。fū jūn yī qù sān shí zài,èr chú qióng lì jīn wèi rú。
迩来世俗薄如纸,抚琴南望空嗟吁。ěr lái shì sú báo rú zhǐ,fǔ qín nán wàng kōng jiē xū。
为臣不能报明主,七尺有躯空丈夫,呜呼七尺有躯空丈夫。wèi chén bù néng bào míng zhǔ,qī chǐ yǒu qū kōng zhàng fū,wū hū qī chǐ yǒu qū kōng zhàng fū。

半山歌为馀干周隐君作隐君早岁江湖中有半山行稿三十年晚归冠山终老焉

成廷圭

番阳台上生春草,湖外之山为谁好。fān yáng tái shàng shēng chūn cǎo,hú wài zhī shān wèi shuí hǎo。
沧波日日送征帆,多少行人此中老。cāng bō rì rì sòng zhēng fān,duō shǎo xíng rén cǐ zhōng lǎo。
翁昔少年初远游,吴楚东南事幽讨。wēng xī shǎo nián chū yuǎn yóu,wú chǔ dōng nán shì yōu tǎo。
江海诗名三十年,尽揽风烟入行稿。jiāng hǎi shī míng sān shí nián,jǐn lǎn fēng yān rù xíng gǎo。
归卧冠山一半云,知足由来合天道。guī wò guān shān yī bàn yún,zhī zú yóu lái hé tiān dào。
黄金似水供岁时,白发如霜照清昊。huáng jīn shì shuǐ gōng suì shí,bái fā rú shuāng zhào qīng hào。
却留一半与诸君,若个似翁归亦早。què liú yī bàn yǔ zhū jūn,ruò gè shì wēng guī yì zǎo。
傍人错比争墩翁,翁若闻之应绝倒。bàng rén cuò bǐ zhēng dūn wēng,wēng ruò wén zhī yīng jué dào。

雪中歌为王子中赋

成廷圭

王郎不知何许人,一舟横泛江之滨。wáng láng bù zhī hé xǔ rén,yī zhōu héng fàn jiāng zhī bīn。
风清月霁未肯出,沧洲独与天为邻。fēng qīng yuè jì wèi kěn chū,cāng zhōu dú yǔ tiān wèi lín。
洞庭烟水两寂寞,十年不见君山春。dòng tíng yān shuǐ liǎng jì mò,shí nián bù jiàn jūn shān chūn。
北风三日雪大作,挂席张帆以为乐。běi fēng sān rì xuě dà zuò,guà xí zhāng fān yǐ wèi lè。
手中铁笛吹紫凰,身上?衣如白鹤。shǒu zhōng tiě dí chuī zǐ huáng,shēn shàng yī rú bái hè。
拍浮满载百壶酒,奚足篷窗供独酌。pāi fú mǎn zài bǎi hú jiǔ,xī zú péng chuāng gōng dú zhuó。
剡中隐者毋相疑,乃与戴老同襟期。shàn zhōng yǐn zhě wú xiāng yí,nǎi yǔ dài lǎo tóng jīn qī。
更阑酒尽雪未止,趣棹欲返犹迟迟。gèng lán jiǔ jǐn xuě wèi zhǐ,qù zhào yù fǎn yóu chí chí。
今夕何夕此乘兴,千载未必无人知。jīn xī hé xī cǐ chéng xīng,qiān zài wèi bì wú rén zhī。

悲徐州

成廷圭

彭城八月风尘起,数郡义兵多战死。péng chéng bā yuè fēng chén qǐ,shù jùn yì bīng duō zhàn sǐ。
良家子女复何辜,尽作黄河水中鬼。liáng jiā zi nǚ fù hé gū,jǐn zuò huáng hé shuǐ zhōng guǐ。
髑髅填海几时归,千古沉冤无处洗。dú lóu tián hǎi jǐ shí guī,qiān gǔ chén yuān wú chù xǐ。
王师一日天上来,虏船夜斫浮桥开。wáng shī yī rì tiān shàng lái,lǔ chuán yè zhuó fú qiáo kāi。
守桥将军不敢敌,狂澜倒泻声如雷。shǒu qiáo jiāng jūn bù gǎn dí,kuáng lán dào xiè shēng rú léi。
三山回望平如掌,野旷犹闻金鼓响。sān shān huí wàng píng rú zhǎng,yě kuàng yóu wén jīn gǔ xiǎng。
军中少年当封侯,争入辕门请功赏。jūn zhōng shǎo nián dāng fēng hóu,zhēng rù yuán mén qǐng gōng shǎng。
江边老翁死即休,血泪沾襟空白头。jiāng biān lǎo wēng sǐ jí xiū,xuè lèi zhān jīn kōng bái tóu。

二月二十日同李希颜游范文正公义庄登天平灵岩两山希颜有诗因次其韵

成廷圭

阖闾城外草芊芊,桃花杏花红烂然。hé lǘ chéng wài cǎo qiān qiān,táo huā xìng huā hóng làn rán。
物华两岸眼零乱,画船春水如登天。wù huá liǎng àn yǎn líng luàn,huà chuán chūn shuǐ rú dēng tiān。
棹歌却转横塘去,山寺钟声日将暮。zhào gē què zhuǎn héng táng qù,shān sì zhōng shēng rì jiāng mù。
长松夹径风泠泠,曾是先贤旧行路。zhǎng sōng jiā jìng fēng líng líng,céng shì xiān xián jiù xíng lù。
老禅蔬食作清供,留宿白云最深处。lǎo chán shū shí zuò qīng gōng,liú sù bái yún zuì shēn chù。
瓣香复拜忠烈祠,卮酒谁浇洛阳墓。bàn xiāng fù bài zhōng liè cí,zhī jiǔ shuí jiāo luò yáng mù。
清谈朝士亦东来,白发野翁犹北至。qīng tán cháo shì yì dōng lái,bái fā yě wēng yóu běi zhì。
晓乘竹轿度羊肠,地豁川平还散步。xiǎo chéng zhú jiào dù yáng cháng,dì huō chuān píng hái sàn bù。
蕲王坟上无纸钱,却读残碑不成句。qí wáng fén shàng wú zhǐ qián,què dú cán bēi bù chéng jù。
一群山鸟自惊飞,无数野花空媚妩。yī qún shān niǎo zì jīng fēi,wú shù yě huā kōng mèi wǔ。
此中俯仰二十年,一废一兴皆可举。cǐ zhōng fǔ yǎng èr shí nián,yī fèi yī xīng jiē kě jǔ。
濡毫拂石重题名,搔首临风谩怀古。rú háo fú shí zhòng tí míng,sāo shǒu lín fēng mán huái gǔ。
人生身后可奈何,欲乞南峰一抔土。rén shēng shēn hòu kě nài hé,yù qǐ nán fēng yī póu tǔ。
山灵有意肯相容,书券便当酬地主。shān líng yǒu yì kěn xiāng róng,shū quàn biàn dāng chóu dì zhǔ。

夜泊陈店舟中写怀兼柬云林高士时张孟肤同舟

成廷圭

葑门晓发吴淞船,手把传符津吏前。fēng mén xiǎo fā wú sōng chuán,shǒu bǎ chuán fú jīn lì qián。
五年别家走未已,素发萧萧垂两肩。wǔ nián bié jiā zǒu wèi yǐ,sù fā xiāo xiāo chuí liǎng jiān。
小龙江头旧游处,东家西家争招延。xiǎo lóng jiāng tóu jiù yóu chù,dōng jiā xī jiā zhēng zhāo yán。
匆匆会散等过鸟,风吹湖水春无边。cōng cōng huì sàn děng guò niǎo,fēng chuī hú shuǐ chūn wú biān。
云林高士独不见,倚篷四望心茫然。yún lín gāo shì dú bù jiàn,yǐ péng sì wàng xīn máng rán。
惊湍叠浪岂作恶,渚花江草仍争妍。jīng tuān dié làng qǐ zuò è,zhǔ huā jiāng cǎo réng zhēng yán。
夕阳收港泊陈店,入市买鱼烧荻鞭。xī yáng shōu gǎng pō chén diàn,rù shì mǎi yú shāo dí biān。
蓉城公子今最贤,赋诗行酒能周旋。róng chéng gōng zi jīn zuì xián,fù shī xíng jiǔ néng zhōu xuán。
一谈一笑烛欲尽,野戍不闻钟鼓传。yī tán yī xiào zhú yù jǐn,yě shù bù wén zhōng gǔ chuán。
却忆山中小儿女,如此明月应未眠。què yì shān zhōng xiǎo ér nǚ,rú cǐ míng yuè yīng wèi mián。

醉樵歌

成廷圭

朝亦不采薪,暮亦不采薪。cháo yì bù cǎi xīn,mù yì bù cǎi xīn。
莲泾赊得沽酒家,入口滑辣香且醇。lián jīng shē dé gū jiǔ jiā,rù kǒu huá là xiāng qiě chún。
一饮三百钱,再饮五十文。yī yǐn sān bǎi qián,zài yǐn wǔ shí wén。
兴来连欲醉不得,一醉已判三千春。xīng lái lián yù zuì bù dé,yī zuì yǐ pàn sān qiān chūn。
狂歌还容木客和,大叫岂怕邻翁嗔。kuáng gē hái róng mù kè hé,dà jiào qǐ pà lín wēng chēn。
生来无田种秫米,乱后有地披荆榛。shēng lái wú tián zhǒng shú mǐ,luàn hòu yǒu dì pī jīng zhēn。
山花野草插满笠,儿曹错□刍荛民。shān huā yě cǎo chā mǎn lì,ér cáo cuò chú ráo mín。
王质不饮酒,也是痴仙人。wáng zhì bù yǐn jiǔ,yě shì chī xiān rén。
烂柯山,在何许,一局残棋自今古。làn kē shān,zài hé xǔ,yī jú cán qí zì jīn gǔ。
当垆主人休索钱,酒债寻常何足数。dāng lú zhǔ rén xiū suǒ qián,jiǔ zhài xún cháng hé zú shù。
醒来随处束薪归,却卖青钱送还汝。xǐng lái suí chù shù xīn guī,què mài qīng qián sòng hái rǔ。

和杨孟载春愁诗原韵录寄杨铁崖

成廷圭

小窗病酒厌厌卧,春色三分二分过。xiǎo chuāng bìng jiǔ yàn yàn wò,chūn sè sān fēn èr fēn guò。
仙人谩织藕丝长,金铜难补菱花破。xiān rén mán zhī ǒu sī zhǎng,jīn tóng nán bǔ líng huā pò。
花间蛱蝶已双飞,叶底青梅才一个。huā jiān jiá dié yǐ shuāng fēi,yè dǐ qīng méi cái yī gè。
彩笔题诗人未归,愁肠一似车轮大。cǎi bǐ tí shī rén wèi guī,chóu cháng yī shì chē lún dà。