古诗词

郝经

江声行

郝经

雁啼月落扬子城,东风送潮江有声。yàn tí yuè luò yáng zi chéng,dōng fēng sòng cháo jiāng yǒu shēng。
乾坤汹汹欲浮动,窗户凛凛阴寒生。qián kūn xiōng xiōng yù fú dòng,chuāng hù lǐn lǐn yīn hán shēng。
昆阳百万力一蹴,齐呼合噪接短兵。kūn yáng bǎi wàn lì yī cù,qí hū hé zào jiē duǎn bīng。
铁骑突起触不周,金山无根小孤倾。tiě qí tū qǐ chù bù zhōu,jīn shān wú gēn xiǎo gū qīng。
起来看雨天星稀,疑有万壑霜松鸣。qǐ lái kàn yǔ tiān xīng xī,yí yǒu wàn hè shuāng sōng míng。
又如暴雷郁未发,喑呜水底号鲲鲸。yòu rú bào léi yù wèi fā,yīn wū shuǐ dǐ hào kūn jīng。
只应灵均与子胥,沈恨郁怒犹难平。zhǐ yīng líng jūn yǔ zi xū,shěn hèn yù nù yóu nán píng。
更有万古战死骨,衔冤饮泣秋涛惊。gèng yǒu wàn gǔ zhàn sǐ gǔ,xián yuān yǐn qì qiū tāo jīng。
虚庭徙倚夜向晨,重门击柝无人行。xū tíng xǐ yǐ yè xiàng chén,zhòng mén jī tuò wú rén xíng。
三年江边不见江,听此感激尤伤情。sān nián jiāng biān bù jiàn jiāng,tīng cǐ gǎn jī yóu shāng qíng。
须臾上江帆欲举,舟子喧豗闹挝鼓。xū yú shàng jiāng fān yù jǔ,zhōu zi xuān huī nào wō gǔ。
江声渐小听鸡声,惨淡芙蓉落疏雨。jiāng shēng jiàn xiǎo tīng jī shēng,cǎn dàn fú róng luò shū yǔ。

后听角行

郝经

燕南壮士江城客,孤馆无眠心已折。yàn nán zhuàng shì jiāng chéng kè,gū guǎn wú mián xīn yǐ zhé。
那堪夜夜闻角声,怨曲悲凉更幽咽。nà kān yè yè wén jiǎo shēng,yuàn qū bēi liáng gèng yōu yàn。
一喷牵残杨柳风,五更吹落梅花月。yī pēn qiān cán yáng liǔ fēng,wǔ gèng chuī luò méi huā yuè。
霜天裂却浮云散,雁行断尽疏星接。shuāng tiān liè què fú yún sàn,yàn xíng duàn jǐn shū xīng jiē。
馀音眇眇渡江去,依稀似向愁人说。yú yīn miǎo miǎo dù jiāng qù,yī xī shì xiàng chóu rén shuō。
劝君且莫多叹嗟,家人恨杀生离别。quàn jūn qiě mò duō tàn jiē,jiā rén hèn shā shēng lí bié。
可怜辛苦为谁来?雕尽朱颜头半白。kě lián xīn kǔ wèi shuí lái?diāo jǐn zhū yán tóu bàn bái。
万绪千端都上心,一寸肝肠能几截。wàn xù qiān duān dōu shàng xīn,yī cùn gān cháng néng jǐ jié。
当时听角送南人,南人吹角不送人。dāng shí tīng jiǎo sòng nán rén,nán rén chuī jiǎo bù sòng rén。
不如睡著东风恶,拍枕江声总不闻。bù rú shuì zhù dōng fēng è,pāi zhěn jiāng shēng zǒng bù wén。

长星行

郝经

银槊万条日没酉,玉虹千丈月合丑。yín shuò wàn tiáo rì méi yǒu,yù hóng qiān zhàng yuè hé chǒu。
雄鸡一声半天赤,太阳欲出星在柳。xióng jī yī shēng bàn tiān chì,tài yáng yù chū xīng zài liǔ。
东南势妥裁冰刀,东北迸开驱雪帚。dōng nán shì tuǒ cái bīng dāo,dōng běi bèng kāi qū xuě zhǒu。
行侵荧惑掩太白,直从北斗向南斗。xíng qīn yíng huò yǎn tài bái,zhí cóng běi dòu xiàng nán dòu。
上相黯惨忽无色,上将参差都不守。shàng xiāng àn cǎn hū wú sè,shàng jiāng cān chà dōu bù shǒu。
明堂帝坐总茫昧,房驷王良欲奔走。míng táng dì zuò zǒng máng mèi,fáng sì wáng liáng yù bēn zǒu。
渐过舆鬼漫两河,浑扫三垣当井口。jiàn guò yú guǐ màn liǎng hé,hún sǎo sān yuán dāng jǐng kǒu。
突烟滚滚欲浮动,异事惊人古未有。tū yān gǔn gǔn yù fú dòng,yì shì jīng rén gǔ wèi yǒu。
初从暵旱忽风雨,拔木轰山声乱吼。chū cóng hàn hàn hū fēng yǔ,bá mù hōng shān shēng luàn hǒu。
尔后妖芒忽亘天,七月初吉又逾九。ěr hòu yāo máng hū gèn tiān,qī yuè chū jí yòu yú jiǔ。
纵横凌犯卧复坚,自暮至朝长更久。zòng héng líng fàn wò fù jiān,zì mù zhì cháo zhǎng gèng jiǔ。
五年江馆戴片天,变故纷纭翻覆手。wǔ nián jiāng guǎn dài piàn tiān,biàn gù fēn yún fān fù shǒu。
摧心褫魄又见此,闭目不敢窥户牖。cuī xīn chǐ pò yòu jiàn cǐ,bì mù bù gǎn kuī hù yǒu。
天倾地裂由积衅,败国亡家皆自取。tiān qīng dì liè yóu jī xìn,bài guó wáng jiā jiē zì qǔ。
吾闻有道必得寿,长星劝汝一杯酒。wú wén yǒu dào bì dé shòu,zhǎng xīng quàn rǔ yī bēi jiǔ。

狠墙叹

郝经

危墙阔峻倒插棘,四檐抵匝无罅隙。wēi qiáng kuò jùn dào chā jí,sì yán dǐ zā wú xià xì。
东日晒透西日炙,周兴铁瓮炽火逼。dōng rì shài tòu xī rì zhì,zhōu xīng tiě wèng chì huǒ bī。
置予此中不许出,虐哉狠墙甚狠石。zhì yǔ cǐ zhōng bù xǔ chū,nüè zāi hěn qiáng shén hěn shí。
呜呼何时见天日!wū hū hé shí jiàn tiān rì!

冤鐍叹

郝经

重门重锁禁不开,伴使送入不复来。zhòng mén zhòng suǒ jìn bù kāi,bàn shǐ sòng rù bù fù lái。
铁簧生涩深金苔,沴气缠结埋阴霾。tiě huáng shēng sè shēn jīn tái,lì qì chán jié mái yīn mái。
窦中进食当门回,咬唇闭目犹疑猜。dòu zhōng jìn shí dāng mén huí,yǎo chún bì mù yóu yí cāi。
呜呼冤鐍孰为哀!wū hū yuān jué shú wèi āi!

忆宝刀歌

郝经

生平知己压腕刀,借交报仇燕南豪。shēng píng zhī jǐ yā wàn dāo,jiè jiāo bào chóu yàn nán háo。
一从濠梁成隔绝,枭獍触忤狐狸嗥。yī cóng háo liáng chéng gé jué,xiāo jìng chù wǔ hú lí háo。
夜夜斗牛多异气,玉虹萦天光烛地。yè yè dòu niú duō yì qì,yù hóng yíng tiān guāng zhú dì。
几回梦里飞入手,痛惜当年都废弃。jǐ huí mèng lǐ fēi rù shǒu,tòng xī dāng nián dōu fèi qì。
近来馆下遇家贼,空拳无奈徒忿激。jìn lái guǎn xià yù jiā zéi,kōng quán wú nài tú fèn jī。
撼床一夜宝刀鸣,黑风卷地吹霹雳。hàn chuáng yī yè bǎo dāo míng,hēi fēng juǎn dì chuī pī lì。
只今使节犹未回,只今玉琫生青苔。zhǐ jīn shǐ jié yóu wèi huí,zhǐ jīn yù běng shēng qīng tái。
何时磊落却在手,为我讨贼除氛埃。hé shí lěi luò què zài shǒu,wèi wǒ tǎo zéi chú fēn āi。

阳春怨二首

郝经

江头怕见杨柳春,杨花飞来愁杀人。jiāng tóu pà jiàn yáng liǔ chūn,yáng huā fēi lái chóu shā rén。
红颜落尽花片新,黄昏无人泪沾巾。hóng yán luò jǐn huā piàn xīn,huáng hūn wú rén lèi zhān jīn。
旧花被叠凝春尘,梦中忽见浑未真。jiù huā bèi dié níng chūn chén,mèng zhōng hū jiàn hún wèi zhēn。
隔花半面春山颦,恨郎不归多怨嗔。gé huā bàn miàn chūn shān pín,hèn láng bù guī duō yuàn chēn。
不知两处同苦辛,同是天涯愁恨人。bù zhī liǎng chù tóng kǔ xīn,tóng shì tiān yá chóu hèn rén。
几年心事向谁说?花落莺啼昼掩门。jǐ nián xīn shì xiàng shuí shuō?huā luò yīng tí zhòu yǎn mén。

阳春怨二首

郝经

芳草萋萋春又青,阶前院后唤愁生。fāng cǎo qī qī chūn yòu qīng,jiē qián yuàn hòu huàn chóu shēng。
隔墙飞花带莺声,都因无情却有情。gé qiáng fēi huā dài yīng shēng,dōu yīn wú qíng què yǒu qíng。
强饮不醉愁难醒,欲睡不著梦难成。qiáng yǐn bù zuì chóu nán xǐng,yù shuì bù zhù mèng nán chéng。
一帘斜日堆绿英,春风澹沲江无声。yī lián xié rì duī lǜ yīng,chūn fēng dàn tuó jiāng wú shēng。
杨花茫茫扬子城,总是天涯流落情。yáng huā máng máng yáng zi chéng,zǒng shì tiān yá liú luò qíng。
夜来说杀梁间燕,一世春愁在此行。yè lái shuō shā liáng jiān yàn,yī shì chūn chóu zài cǐ xíng。

太平顶读秦碑

郝经

岱宗太平顶,磨崖与天齐。dài zōng tài píng dǐng,mó yá yǔ tiān qí。
左列则天颂,右刻张说辞。zuǒ liè zé tiān sòng,yòu kè zhāng shuō cí。
文采与书法,不离近代规。wén cǎi yǔ shū fǎ,bù lí jìn dài guī。
汉封宛在周观东,秦坛夐出绝顶西。hàn fēng wǎn zài zhōu guān dōng,qín tán xiòng chū jué dǐng xī。
坛前圆平值中峰,突兀上有始皇碑。tán qián yuán píng zhí zhōng fēng,tū wù shàng yǒu shǐ huáng bēi。
年深雨渍百裂馀,析作两峰蹲半规。nián shēn yǔ zì bǎi liè yú,xī zuò liǎng fēng dūn bàn guī。
面阳数字仍可辨,隙缝重衔苔藓皮。miàn yáng shù zì réng kě biàn,xì fèng zhòng xián tái xiǎn pí。
中间隐约见制可,完好可辨惟臣斯。zhōng jiān yǐn yuē jiàn zhì kě,wán hǎo kě biàn wéi chén sī。
拳如钗股直如筋,屈铁碾玉秀且奇。quán rú chāi gǔ zhí rú jīn,qū tiě niǎn yù xiù qiě qí。
千年瘦劲益飞动,回视诸家肥更痴。qiān nián shòu jìn yì fēi dòng,huí shì zhū jiā féi gèng chī。
当时风雨有馀怒,岂容夸石独在兹。dāng shí fēng yǔ yǒu yú nù,qǐ róng kuā shí dú zài zī。
只应神明爱九物,不肯轰击常护持。zhǐ yīng shén míng ài jiǔ wù,bù kěn hōng jī cháng hù chí。
昔年韩文公,曾赋峋嵝诗。xī nián hán wén gōng,céng fù xún lǒu shī。
字青石赤皆传闻,漫为咨嗟涕连洏。zì qīng shí chì jiē chuán wén,màn wèi zī jiē tì lián ér。
何如亲登泰山日观峰,光怪特见绛气缠金虹。hé rú qīn dēng tài shān rì guān fēng,guāng guài tè jiàn jiàng qì chán jīn hóng。
摩挲细读秦相碑,天门高咏来清风。mó sā xì dú qín xiāng bēi,tiān mén gāo yǒng lái qīng fēng。
乃知山灵不相负,夜宿天边不忍去,醉倚云窗重回顾。nǎi zhī shān líng bù xiāng fù,yè sù tiān biān bù rěn qù,zuì yǐ yún chuāng zhòng huí gù。

和陶咏荆轲

郝经

燕国八百里,最为远秦嬴。yàn guó bā bǎi lǐ,zuì wèi yuǎn qín yíng。
可作殷周基,何乃事荆卿。kě zuò yīn zhōu jī,hé nǎi shì jīng qīng。
痴儿强复雠,匕首揕咸京。chī ér qiáng fù chóu,bǐ shǒu zhèn xián jīng。
径刎于期首,更图督亢行。jìng wěn yú qī shǒu,gèng tú dū kàng xíng。
仓皇事不就,狼藉断冠缨。cāng huáng shì bù jiù,láng jí duàn guān yīng。
寒风死别歌,睥睨一世英。hán fēng sǐ bié gē,pì nì yī shì yīng。
不若专设诸,饮恨复吞声。bù ruò zhuān shè zhū,yǐn hèn fù tūn shēng。
纵使杀一秦,宁无一秦生。zòng shǐ shā yī qín,níng wú yī qín shēng。
吕政方忘燕,忽作绕柱惊。lǚ zhèng fāng wàng yàn,hū zuò rào zhù jīng。
并吞势不已,举兵复有名。bìng tūn shì bù yǐ,jǔ bīng fù yǒu míng。
扫平黄金台,故鼎入秦庭。sǎo píng huáng jīn tái,gù dǐng rù qín tíng。
昔我渡易水,晚登燕子城。xī wǒ dù yì shuǐ,wǎn dēng yàn zi chéng。
投文吊田畴,思贤重屏营。tóu wén diào tián chóu,sī xián zhòng píng yíng。
举事本道义,不系败与成。jǔ shì běn dào yì,bù xì bài yǔ chéng。
为国恃刺客,夫岂豪英情。wèi guó shì cì kè,fū qǐ háo yīng qíng。
110123456