古诗词

陈文瑶

登金刚髻峰

陈文瑶

振衣应万仞,独坐觉神怡。zhèn yī yīng wàn rèn,dú zuò jué shén yí。
眼阔沧溟窄,步高碧巘低。yǎn kuò cāng míng zhǎi,bù gāo bì yǎn dī。
中天空楼阁,南极度虹蜺。zhōng tiān kōng lóu gé,nán jí dù hóng ní。
长啸青云起,遥连五岳齐。zhǎng xiào qīng yún qǐ,yáo lián wǔ yuè qí。

华古小隐

陈文瑶

古洞云深石径幽,寒泉漱玉涧中流。gǔ dòng yún shēn shí jìng yōu,hán quán shù yù jiàn zhōng liú。
闲来试放逋翁鹤,刷羽千峰独唳秋。xián lái shì fàng bū wēng hè,shuā yǔ qiān fēng dú lì qiū。

石穴洞天

陈文瑶

到处摩崖探白云,小山花鸟度深春。dào chù mó yá tàn bái yún,xiǎo shān huā niǎo dù shēn chūn。
秦皇空有坑儒计,不及岩泉打坐人。qín huáng kōng yǒu kēng rú jì,bù jí yán quán dǎ zuò rén。

梅岩图景

陈文瑶

欲晴欲雨霭溟蒙,一朵梅花深谷中。yù qíng yù yǔ ǎi míng méng,yī duǒ méi huā shēn gǔ zhōng。
寒鹊也应知此味,六花飞散唤东风。hán què yě yīng zhī cǐ wèi,liù huā fēi sàn huàn dōng fēng。

尖石趺坐

陈文瑶

爱尔岩岩亦秉平,乾坤老此结寒盟。ài ěr yán yán yì bǐng píng,qián kūn lǎo cǐ jié hán méng。
重华去后谁相与,一片栖云卧岁星。zhòng huá qù hòu shuí xiāng yǔ,yī piàn qī yún wò suì xīng。