古诗词

韩奕

四字令

韩奕

荼䕷送香,枇杷映黄。tú mí sòng xiāng,pí pá yìng huáng。
园池偷换春光,正人间昼长。yuán chí tōu huàn chūn guāng,zhèng rén jiān zhòu zhǎng。
鸠鸣在桑,莺啼近窗。jiū míng zài sāng,yīng tí jìn chuāng。
行人远去他乡,正离愁断肠。xíng rén yuǎn qù tā xiāng,zhèng lí chóu duàn cháng。

□□□

韩奕

落花数点悬蛛网,风蹙文如浪。luò huā shù diǎn xuán zhū wǎng,fēng cù wén rú làng。
看来也似惜春光,留住残红不肯放。kàn lái yě shì xī chūn guāng,liú zhù cán hóng bù kěn fàng。
柳烟槐雨连门巷,要做绿阴模样。liǔ yān huái yǔ lián mén xiàng,yào zuò lǜ yīn mó yàng。
绿阴终不似花时,这夏景曲儿休唱。lǜ yīn zhōng bù shì huā shí,zhè xià jǐng qū ér xiū chàng。
2212