古诗词

旷家妇

题壁

旷家妇

泾渭能分浊与清,妾身岂肯堕风尘!jīng wèi néng fēn zhuó yǔ qīng,qiè shēn qǐ kěn duò fēng chén!
孤儿未必从他姓,一女何曾侍二人。gū ér wèi bì cóng tā xìng,yī nǚ hé céng shì èr rén。
白刃自伤心似铁,黄泉要见骨如银。bái rèn zì shāng xīn shì tiě,huáng quán yào jiàn gǔ rú yín。
深山落日猿啼处,过客闻之亦惨神。shēn shān luò rì yuán tí chù,guò kè wén zhī yì cǎn shén。