古诗词

王守仁

栖云楼坐雪二首

王守仁

此日栖云楼上雪,不知天意为谁深。cǐ rì qī yún lóu shàng xuě,bù zhī tiān yì wèi shuí shēn。
忽然夜半一言觉,又动人间万古吟。hū rán yè bàn yī yán jué,yòu dòng rén jiān wàn gǔ yín。
玉树有花难结果,天机无线可通针。yù shù yǒu huā nán jié guǒ,tiān jī wú xiàn kě tōng zhēn。
晓来不觉城头鼓,老懒羲皇睡正沉。xiǎo lái bù jué chéng tóu gǔ,lǎo lǎn xī huáng shuì zhèng chén。

送徽州洪俴承瑞

王守仁

平生举业最疏慵,挟册虚烦五月从。píng shēng jǔ yè zuì shū yōng,xié cè xū fán wǔ yuè cóng。
竹院检方时论药,茆堂放鹤或开笼。zhú yuàn jiǎn fāng shí lùn yào,máo táng fàng hè huò kāi lóng。
忧时漫有孤忠在,好古全无一艺工。yōu shí màn yǒu gū zhōng zài,hǎo gǔ quán wú yī yì gōng。
念我还能来夜雪,逢人休说坐春风。niàn wǒ hái néng lái yè xuě,féng rén xiū shuō zuò chūn fēng。

病中大司马乔公有诗见怀次韵奉答二首

王守仁

十日无缘拜后尘,病夫心地欲生榛。shí rì wú yuán bài hòu chén,bìng fū xīn dì yù shēng zhēn。
诗篇极见怜才意,伎俩惭非可用人。shī piān jí jiàn lián cái yì,jì liǎ cán fēi kě yòng rén。
黄阁望公长秉轴,沧江容我老垂纶。huáng gé wàng gōng zhǎng bǐng zhóu,cāng jiāng róng wǒ lǎo chuí lún。
保釐珍重回天手,会看春风万木新。bǎo lí zhēn zhòng huí tiān shǒu,huì kàn chūn fēng wàn mù xīn。

病中大司马乔公有诗见怀次韵奉答二首

王守仁

一自多歧分路尘,堂堂正道遂生榛。yī zì duō qí fēn lù chén,táng táng zhèng dào suì shēng zhēn。
聊将肤浅窥前圣,敢谓心传启后人。liáo jiāng fū qiǎn kuī qián shèng,gǎn wèi xīn chuán qǐ hòu rén。
淮海帝图须节制,云雷大造看经纶。huái hǎi dì tú xū jié zhì,yún léi dà zào kàn jīng lún。
枉劳诗句裁风雅,欲借《盘铭》献日新。wǎng láo shī jù cái fēng yǎ,yù jiè pán míng xiàn rì xīn。

送诸伯生归省

王守仁

天涯送尔独伤神,岁月龙山梦裹春。tiān yá sòng ěr dú shāng shén,suì yuè lóng shān mèng guǒ chūn。
为谢江南诸故旧,起居东岳太夫人。wèi xiè jiāng nán zhū gù jiù,qǐ jū dōng yuè tài fū rén。
闲中书卷堪时展,静裹工夫要日新。xián zhōng shū juǎn kān shí zhǎn,jìng guǒ gōng fū yào rì xīn。
能向尘途薄轩冕,不妨蓑笠老江滨。néng xiàng chén tú báo xuān miǎn,bù fáng suō lì lǎo jiāng bīn。

寄冯雪湖二首

王守仁

竿竹谁隐扶桑东,白眉之叟今庞公。gān zhú shuí yǐn fú sāng dōng,bái méi zhī sǒu jīn páng gōng。
隔湖闻鸡谢墅接,渡海有鹤蓬山通。gé hú wén jī xiè shù jiē,dù hǎi yǒu hè péng shān tōng。
卤田经岁苦秋雨,浪痕半壁惊湖风。lǔ tián jīng suì kǔ qiū yǔ,làng hén bàn bì jīng hú fēng。
歌声屋底似金石,点也此意当能同。gē shēng wū dǐ shì jīn shí,diǎn yě cǐ yì dāng néng tóng。

寄冯雪湖二首

王守仁

海岸西头湖水东,他年蓑笠拟从公。hǎi àn xī tóu hú shuǐ dōng,tā nián suō lì nǐ cóng gōng。
钓沙碧海群鸥借,樵径青云一鸟通。diào shā bì hǎi qún ōu jiè,qiáo jìng qīng yún yī niǎo tōng。
席有春阳堪坐雪,门垂五柳好吟风。xí yǒu chūn yáng kān zuò xuě,mén chuí wǔ liǔ hǎo yín fēng。
于今犹是天涯梦,怅望青霄月色同。yú jīn yóu shì tiān yá mèng,chàng wàng qīng xiāo yuè sè tóng。

诸用文归用子美韵为别

王守仁

一别烟云岁月深,天涯相见二毛侵。yī bié yān yún suì yuè shēn,tiān yá xiāng jiàn èr máo qīn。
孤帆江上亲朋意,樽酒灯前故国心。gū fān jiāng shàng qīn péng yì,zūn jiǔ dēng qián gù guó xīn。
冷雪晴林还作雨,鸟声幽谷自成吟。lěng xuě qíng lín hái zuò yǔ,niǎo shēng yōu gǔ zì chéng yín。
饮馀莫上峰头望,烟树迷茫思不禁。yǐn yú mò shàng fēng tóu wàng,yān shù mí máng sī bù jìn。

题王实夫画

王守仁

随处山泉著草庐,底须松竹掩柴扉。suí chù shān quán zhù cǎo lú,dǐ xū sōng zhú yǎn chái fēi。
天涯游子何曾出?tiān yá yóu zi hé céng chū?
画里孤帆未是归。huà lǐ gū fān wèi shì guī。
小酉诸峰开夕照,虎溪春寺入烟霏。xiǎo yǒu zhū fēng kāi xī zhào,hǔ xī chūn sì rù yān fēi。
他年还向辰阳望,却忆题诗在翠微。tā nián hái xiàng chén yáng wàng,què yì tí shī zài cuì wēi。

赠潘给事

王守仁

五月沧浪濯足归,正堪荷叶制初衣。wǔ yuè cāng làng zhuó zú guī,zhèng kān hé yè zhì chū yī。
甲非乙是君休问,酉水辰山志未违。jiǎ fēi yǐ shì jūn xiū wèn,yǒu shuǐ chén shān zhì wèi wéi。
沙鸟不须疑雀舫,江云先为扫鱼矶。shā niǎo bù xū yí què fǎng,jiāng yún xiān wèi sǎo yú jī。
武陵溪壑犹深僻,莫更移家入翠微。wǔ líng xī hè yóu shēn pì,mò gèng yí jiā rù cuì wēi。

与沅陵郭掌教

王守仁

记得春眠寺阁云,松林水鹤日为群。jì dé chūn mián sì gé yún,sōng lín shuǐ hè rì wèi qún。
诸生问业冲星入,稚子拈香静夜焚。zhū shēng wèn yè chōng xīng rù,zhì zi niān xiāng jìng yè fén。
世事暗随江草换,道情曾许碧山闻。shì shì àn suí jiāng cǎo huàn,dào qíng céng xǔ bì shān wén。
别来点瑟还谁鼓?bié lái diǎn sè hái shuí gǔ?
怅望烟花此送君。chàng wàng yān huā cǐ sòng jūn。

别族太叔克彰

王守仁

情深宗族谊同方,消息那堪别后荒。qíng shēn zōng zú yì tóng fāng,xiāo xī nà kān bié hòu huāng。
江上相逢疑未定,天涯独去意重伤。jiāng shàng xiāng féng yí wèi dìng,tiān yá dú qù yì zhòng shāng。
身闲最觉湖山静,家近殊闻草木香。shēn xián zuì jué hú shān jìng,jiā jìn shū wén cǎo mù xiāng。
云路莫嗟迟发轫,世涂崎曲尽羊肠。yún lù mò jiē chí fā rèn,shì tú qí qū jǐn yáng cháng。

登凭虚阁和石少宰韵

王守仁

山阁新春负一登,酒边孤兴晚堪乘。shān gé xīn chūn fù yī dēng,jiǔ biān gū xīng wǎn kān chéng。
松间鸣瑟惊栖鹤,竹里茶烟起定僧。sōng jiān míng sè jīng qī hè,zhú lǐ chá yān qǐ dìng sēng。
望远每来成久坐,伤时有涕恨无能。wàng yuǎn měi lái chéng jiǔ zuò,shāng shí yǒu tì hèn wú néng。
峰头见说连阊阖,几欲排云尚未曾。fēng tóu jiàn shuō lián chāng hé,jǐ yù pái yún shàng wèi céng。

登阅江楼

王守仁

绝顶楼荒旧有名,高皇曾此驻龙旌。jué dǐng lóu huāng jiù yǒu míng,gāo huáng céng cǐ zhù lóng jīng。
险存道德虚天堑,守在蛮夷岂石城。xiǎn cún dào dé xū tiān qiàn,shǒu zài mán yí qǐ shí chéng。
山色古今馀王气,江流天地变秋声。shān sè gǔ jīn yú wáng qì,jiāng liú tiān dì biàn qiū shēng。
登临授简谁能赋?dēng lín shòu jiǎn shuí néng fù?
千古新亭一怆情。qiān gǔ xīn tíng yī chuàng qíng。

狮子山

王守仁

残暑须还一雨清,高峰极目快新晴。cán shǔ xū hái yī yǔ qīng,gāo fēng jí mù kuài xīn qíng。
海门潮落江声急,吴苑秋深树脚明。hǎi mén cháo luò jiāng shēng jí,wú yuàn qiū shēn shù jiǎo míng。
烽火正防胡骑入,羽书愁见朔云横。fēng huǒ zhèng fáng hú qí rù,yǔ shū chóu jiàn shuò yún héng。
百年未有涓埃报,白发今朝又几茎?bǎi nián wèi yǒu juān āi bào,bái fā jīn cháo yòu jǐ jīng?

游清凉寺三首

王守仁

春寻载酒本无期,乘兴还嫌马足迟。chūn xún zài jiǔ běn wú qī,chéng xīng hái xián mǎ zú chí。
古寺共怜春草没,远山偏与夕阳宜。gǔ sì gòng lián chūn cǎo méi,yuǎn shān piān yǔ xī yáng yí。
雨晴涧竹消苍粉,风暖岩花落紫蕤。yǔ qíng jiàn zhú xiāo cāng fěn,fēng nuǎn yán huā luò zǐ ruí。
昏黑更须凌绝顶,高怀想见少陵诗。hūn hēi gèng xū líng jué dǐng,gāo huái xiǎng jiàn shǎo líng shī。

游清凉寺三首

王守仁

积雨山行已后期,更堪多病益迟迟。jī yǔ shān xíng yǐ hòu qī,gèng kān duō bìng yì chí chí。
风尘渐觉初心负,丘壑真于野性宜。fēng chén jiàn jué chū xīn fù,qiū hè zhēn yú yě xìng yí。
绿树阴层新作盖,紫兰香细尚馀蕤。lǜ shù yīn céng xīn zuò gài,zǐ lán xiāng xì shàng yú ruí。
辋川图画能如许,绝是无声亦有诗。wǎng chuān tú huà néng rú xǔ,jué shì wú shēng yì yǒu shī。

游清凉寺三首

王守仁

不顾尚书此日期,欲为花外板舆迟。bù gù shàng shū cǐ rì qī,yù wèi huā wài bǎn yú chí。
繁丝急管人人醉,竹径松堂处处宜。fán sī jí guǎn rén rén zuì,zhú jìng sōng táng chù chù yí。
双树暗芳春寂寞,五峰晴秀晚羲蕤。shuāng shù àn fāng chūn jì mò,wǔ fēng qíng xiù wǎn xī ruí。
暮钟杳杳催归骑,惆怅烟光不尽诗。mù zhōng yǎo yǎo cuī guī qí,chóu chàng yān guāng bù jǐn shī。

寄张东所次前韵

王守仁

远趋君命忽中违,此意年来识者稀。yuǎn qū jūn mìng hū zhōng wéi,cǐ yì nián lái shí zhě xī。
黄绮曾为炎祚出,子陵终向富春归。huáng qǐ céng wèi yán zuò chū,zi líng zhōng xiàng fù chūn guī。
江船一话千年阔,尘梦今惊四十非。jiāng chuán yī huà qiān nián kuò,chén mèng jīn jīng sì shí fēi。
何日孤帆过天目,海门春浪扫渔矶。hé rì gū fān guò tiān mù,hǎi mén chūn làng sǎo yú jī。

别余缙子绅

王守仁

不须买棹往来频,我亦携家向海滨。bù xū mǎi zhào wǎng lái pín,wǒ yì xié jiā xiàng hǎi bīn。
但得青山随鹿豕,未论黄阁画麒麟。dàn dé qīng shān suí lù shǐ,wèi lùn huáng gé huà qí lín。
丧心疾已千年痼,起死方存六籍真。sàng xīn jí yǐ qiān nián gù,qǐ sǐ fāng cún liù jí zhēn。
归向兰溪溪上问,桃花春水正迷津。guī xiàng lán xī xī shàng wèn,táo huā chūn shuǐ zhèng mí jīn。