古诗词

可止

山居

可止

雪消春力展,花漫洞门垂。xuě xiāo chūn lì zhǎn,huā màn dòng mén chuí。
果长纤枝曲,岩崩直道移。guǒ zhǎng xiān zhī qū,yán bēng zhí dào yí。
重猿围浅井,斗鼠下疏篱。zhòng yuán wéi qiǎn jǐng,dòu shǔ xià shū lí。
寒食微灯在,高风势彻陂。hán shí wēi dēng zài,gāo fēng shì chè bēi。

赠樊川长老

可止

瘦颜颧骨见,满面雪毫垂。shòu yán quán gǔ jiàn,mǎn miàn xuě háo chuí。
坐石鸟疑死,出门人谓痴。zuò shí niǎo yí sǐ,chū mén rén wèi chī。
照身潭入楚,浸影桧生隋。zhào shēn tán rù chǔ,jìn yǐng guì shēng suí。
太白曾经夏,清风凉四肢。tài bái céng jīng xià,qīng fēng liáng sì zhī。

寄积麦山会如长老

可止

默然如大道,尘世不相关。mò rán rú dà dào,chén shì bù xiāng guān。
青桧行时静,白云禅处闲。qīng guì xíng shí jìng,bái yún chán chù xián。
贫高一生行,病长十年颜。pín gāo yī shēng xíng,bìng zhǎng shí nián yán。
夏满期游寺,寻山又下山。xià mǎn qī yóu sì,xún shān yòu xià shān。

哭贾岛

可止

燕生松雪地,蜀死葬山根。yàn shēng sōng xuě dì,shǔ sǐ zàng shān gēn。
诗僻降今古,官卑误子孙。shī pì jiàng jīn gǔ,guān bēi wù zi sūn。
冢栏寒月色,人哭苦吟魂。zhǒng lán hán yuè sè,rén kū kǔ yín hún。
墓雨滴碑字,年年添藓痕。mù yǔ dī bēi zì,nián nián tiān xiǎn hén。

雪十二韵

可止

落处咸过尺,翛然物象凄。luò chù xián guò chǐ,xiāo rán wù xiàng qī。
瑞凝金殿上,寒甚玉关西。ruì níng jīn diàn shàng,hán shén yù guān xī。
润比江河普,明将日月齐。rùn bǐ jiāng hé pǔ,míng jiāng rì yuè qí。
凌云花顶腻,锁径竹梢低。líng yún huā dǐng nì,suǒ jìng zhú shāo dī。
出谷樵童怯,归林野鸟迷。chū gǔ qiáo tóng qiè,guī lín yě niǎo mí。
煮茶融破练,磨墨染成黳。zhǔ chá róng pò liàn,mó mò rǎn chéng yī。
陷兔埋平泽,和鱼冻合溪。xiàn tù mái píng zé,hé yú dòng hé xī。
入楼消酒力,当槛写诗题。rù lóu xiāo jiǔ lì,dāng kǎn xiě shī tí。
道路依凭马,朝昏委托鸡。dào lù yī píng mǎ,cháo hūn wěi tuō jī。
洞深猿作族,松亚鹤移栖。dòng shēn yuán zuò zú,sōng yà hè yí qī。
及夏清岩穴,经春溜石梯。jí xià qīng yán xué,jīng chūn liū shí tī。
丰年兼泰国,天道育黔黎。fēng nián jiān tài guó,tiān dào yù qián lí。