古诗词

王夫之

题芦雁绝句十八首一

王夫之

书人欲倦曳波长,一幅皑皑侧理光。shū rén yù juàn yè bō zhǎng,yī fú ái ái cè lǐ guāng。
尽卷丹坟归竹素,不留之绕待雌黄。jǐn juǎn dān fén guī zhú sù,bù liú zhī rào dài cí huáng。

题芦雁绝句十八首一

王夫之

浅白平铺万绿稠,苍翎碧水素沙洲。qiǎn bái píng pù wàn lǜ chóu,cāng líng bì shuǐ sù shā zhōu。
色如非色云何摄,一味分明墨气收。sè rú fēi sè yún hé shè,yī wèi fēn míng mò qì shōu。

题芦雁绝句十八首一

王夫之

渔艇无踪樵径荒,平沙露冷月微茫。yú tǐng wú zōng qiáo jìng huāng,píng shā lù lěng yuè wēi máng。
问师此景从谁得,莫是前身现雁王。wèn shī cǐ jǐng cóng shuí dé,mò shì qián shēn xiàn yàn wáng。

题芦雁绝句十八首一

王夫之

惊心矰?晓饥馀,何有壸浆一艇渔。jīng xīn zēng zhuó xiǎo jī yú,hé yǒu kǔn jiāng yī tǐng yú。
莫道相酬无宝剑,明年先寄报恩书。mò dào xiāng chóu wú bǎo jiàn,míng nián xiān jì bào ēn shū。

题芦雁绝句十八首一

王夫之

密叶修茎翠万竿,未须还怨晓霜寒。mì yè xiū jīng cuì wàn gān,wèi xū hái yuàn xiǎo shuāng hán。
天涯拚作无归客,且得清秋一夕安。tiān yá pàn zuò wú guī kè,qiě dé qīng qiū yī xī ān。

题芦雁绝句十八首一

王夫之

回望还惊伴侣迟,分飞愁绝故心移。huí wàng hái jīng bàn lǚ chí,fēn fēi chóu jué gù xīn yí。
江皋莫爱霜枫紫,自是栖乌夜宿枝。jiāng gāo mò ài shuāng fēng zǐ,zì shì qī wū yè sù zhī。

题芦雁绝句十八首一

王夫之

秋心万古此潇湘,汉苑胡关带恨长。qiū xīn wàn gǔ cǐ xiāo xiāng,hàn yuàn hú guān dài hèn zhǎng。
谁道灵均哀思绝,唯将鶗鴂怨年芳。shuí dào líng jūn āi sī jué,wéi jiāng tí jué yuàn nián fāng。

题芦雁绝句十八首一

王夫之

斜晖欲下飐金飙,绿苞初开碎练飘。xié huī yù xià zhǎn jīn biāo,lǜ bāo chū kāi suì liàn piāo。
莫认天山飞雪早,江南饶有可怜宵。mò rèn tiān shān fēi xuě zǎo,jiāng nán ráo yǒu kě lián xiāo。

题芦雁绝句十八首一

王夫之

墨光之外喷秋光,夜永江寒楚塞长。mò guāng zhī wài pēn qiū guāng,yè yǒng jiāng hán chǔ sāi zhǎng。
记得苍梧多泪竹,缄愁无柰断衡阳。jì dé cāng wú duō lèi zhú,jiān chóu wú nài duàn héng yáng。

闻郑天虞先生收复宝邵别家兄下山而西将以腊杪往赴怆然而作

王夫之

微生一日一偷生,为惜鸿毛死亦轻。wēi shēng yī rì yī tōu shēng,wèi xī hóng máo sǐ yì qīng。
从此岐行还强饭,尽收云水答清平。cóng cǐ qí xíng hái qiáng fàn,jǐn shōu yún shuǐ dá qīng píng。

纵马三十里晓及樟木市大江寒流荒崖野艇

王夫之

霜山晓气下连江,水影寒花的的双。shuāng shān xiǎo qì xià lián jiāng,shuǐ yǐng hán huā de de shuāng。
清绝不知乘一羽,遥天似有碧云幢。qīng jué bù zhī chéng yī yǔ,yáo tiān shì yǒu bì yún chuáng。

分寄方广避乱诸缁侣八首

王夫之

岳云三尺雪一尺,烂木枯根焰不生。yuè yún sān chǐ xuě yī chǐ,làn mù kū gēn yàn bù shēng。
曾记冻僵双足重,诸师许我入山深。céng jì dòng jiāng shuāng zú zhòng,zhū shī xǔ wǒ rù shān shēn。

分寄方广避乱诸缁侣八首

王夫之

屡逢虎迹如牛掌,晴日鸣风森晚潭。lǚ féng hǔ jì rú niú zhǎng,qíng rì míng fēng sēn wǎn tán。
自喜林敲山石碎,百灵能识我无惭。zì xǐ lín qiāo shān shí suì,bǎi líng néng shí wǒ wú cán。

分寄方广避乱诸缁侣八首

王夫之

烧尽山中猫竹箨,特教瘦土发龙材。shāo jǐn shān zhōng māo zhú tuò,tè jiào shòu tǔ fā lóng cái。
可怜春雨腾青削,曾此萧萧风雨哀。kě lián chūn yǔ téng qīng xuē,céng cǐ xiāo xiāo fēng yǔ āi。

分寄方广避乱诸缁侣八首

王夫之

麋晨鹘夜昼鸺鹠,足覆寒蓑听未休。mí chén gǔ yè zhòu xiū liú,zú fù hán suō tīng wèi xiū。
此自答恩还圣代,山僧莫只话惊鸥。cǐ zì dá ēn hái shèng dài,shān sēng mò zhǐ huà jīng ōu。

分寄方广避乱诸缁侣八首

王夫之

有土不容双足入,冤亲寂寞得山僧。yǒu tǔ bù róng shuāng zú rù,yuān qīn jì mò dé shān sēng。
若为一衲寒钟底,却解人闲剑侠能。ruò wèi yī nà hán zhōng dǐ,què jiě rén xián jiàn xiá néng。

分寄方广避乱诸缁侣八首

王夫之

两杖携归意暗交,铿然岳石许晴敲。liǎng zhàng xié guī yì àn jiāo,kēng rán yuè shí xǔ qíng qiāo。
时艰未靖羞神力,风雨何当补一巢。shí jiān wèi jìng xiū shén lì,fēng yǔ hé dāng bǔ yī cháo。

分寄方广避乱诸缁侣八首

王夫之

螺萦万叠青难已,缕缕云来森自平。luó yíng wàn dié qīng nán yǐ,lǚ lǚ yún lái sēn zì píng。
中有人煨山芋熟,破烟郤喜杖来轻。zhōng yǒu rén wēi shān yù shú,pò yān xì xǐ zhàng lái qīng。

分寄方广避乱诸缁侣八首

王夫之

饥将觅食无方向,饱我山中瓜果根。jī jiāng mì shí wú fāng xiàng,bǎo wǒ shān zhōng guā guǒ gēn。
一片寒香入骨里,直令清绝是师恩。yī piàn hán xiāng rù gǔ lǐ,zhí lìng qīng jué shì shī ēn。

悼亡四首

王夫之

十年前此晓霜天,惊破晨钟梦亦仙。shí nián qián cǐ xiǎo shuāng tiān,jīng pò chén zhōng mèng yì xiān。
一断藕丝无续处,寒风落叶洒新阡。yī duàn ǒu sī wú xù chù,hán fēng luò yè sǎ xīn qiān。