古诗词

王邦畿

山居

王邦畿

高居若天外,茅屋不劳扃。gāo jū ruò tiān wài,máo wū bù láo jiōng。
避石松形古,当泉竹脚青。bì shí sōng xíng gǔ,dāng quán zhú jiǎo qīng。
虫声秋入户,山色晚宜亭。chóng shēng qiū rù hù,shān sè wǎn yí tíng。
更自闻寒籁,林僧夜教经。gèng zì wén hán lài,lín sēng yè jiào jīng。

海幢寺

王邦畿

离城呼小艇,隔岸过禅林。lí chéng hū xiǎo tǐng,gé àn guò chán lín。
背地山形小,当门海气深。bèi dì shān xíng xiǎo,dāng mén hǎi qì shēn。
鹤过云有梦,松去月无心。hè guò yún yǒu mèng,sōng qù yuè wú xīn。
对此清闲意,宁忘长者金。duì cǐ qīng xián yì,níng wàng zhǎng zhě jīn。

昨日

王邦畿

昨日春初至,今朝鸟尽鸣。zuó rì chūn chū zhì,jīn cháo niǎo jǐn míng。
似兹生物意,宁不感人情。shì zī shēng wù yì,níng bù gǎn rén qíng。
岁月忙中过,忧思静里生。suì yuè máng zhōng guò,yōu sī jìng lǐ shēng。
无为览明镜,形影太分明。wú wèi lǎn míng jìng,xíng yǐng tài fēn míng。

昨日

王邦畿

昨日白露降,今朝鸿雁鸣。zuó rì bái lù jiàng,jīn cháo hóng yàn míng。
人能重出处,谁敢背时情。rén néng zhòng chū chù,shuí gǎn bèi shí qíng。
田上禾皆熟,林端叶渐轻。tián shàng hé jiē shú,lín duān yè jiàn qīng。
自当乘两屐,拱手谢时名。zì dāng chéng liǎng jī,gǒng shǒu xiè shí míng。

借居禅林陶昭辑过访

王邦畿

守寂养天倪,禅林此借栖。shǒu jì yǎng tiān ní,chán lín cǐ jiè qī。
古堂深背北,大路直朝西。gǔ táng shēn bèi běi,dà lù zhí cháo xī。
好事晴相过,行人雨欲稽。hǎo shì qíng xiāng guò,xíng rén yǔ yù jī。
只须留一宿,檐燕已归齐。zhǐ xū liú yī sù,yán yàn yǐ guī qí。

春夜月

王邦畿

暖入南风正,晴光此夕过。nuǎn rù nán fēng zhèng,qíng guāng cǐ xī guò。
山堂望高处,潮路细明河。shān táng wàng gāo chù,cháo lù xì míng hé。
好景春逢少,闲人夜会多。hǎo jǐng chūn féng shǎo,xián rén yè huì duō。
兹焉谁忍寐,钟尽尚吟哦。zī yān shuí rěn mèi,zhōng jǐn shàng yín ó。

喻法师祈雨悉验

王邦畿

三月云霓望,今朝雨泽倾。sān yuè yún ní wàng,jīn cháo yǔ zé qīng。
祈求凭咒力,感激尽精诚。qí qiú píng zhòu lì,gǎn jī jǐn jīng chéng。
柱础沾云气,堂阶滴水声。zhù chǔ zhān yún qì,táng jiē dī shuǐ shēng。
上天生物意,于此复多情。shàng tiān shēng wù yì,yú cǐ fù duō qíng。

雨歇

王邦畿

一雨歇平林,虚庭生夕阴。yī yǔ xiē píng lín,xū tíng shēng xī yīn。
浅凉初适体,明月最宜心。qiǎn liáng chū shì tǐ,míng yuè zuì yí xīn。
野鹤安恬梦,山虫善苦吟。yě hè ān tián mèng,shān chóng shàn kǔ yín。
西峰有高士,契阔到于今。xī fēng yǒu gāo shì,qì kuò dào yú jīn。

送潘浣先之官

王邦畿

此际歌行迈,深情怨别离。cǐ jì gē xíng mài,shēn qíng yuàn bié lí。
家宜诸弟壮,仕有为贫时。jiā yí zhū dì zhuàng,shì yǒu wèi pín shí。
高誉人皆仰,小官何足卑。gāo yù rén jiē yǎng,xiǎo guān hé zú bēi。
山榛如起兴,宁不美人思。shān zhēn rú qǐ xīng,níng bù měi rén sī。

访友人村居

王邦畿

高树出村烟,行行近个边。gāo shù chū cūn yān,xíng xíng jìn gè biān。
沿涯潮路湿,入巷竹门偏。yán yá cháo lù shī,rù xiàng zhú mén piān。
晚饭才当熟,时鱼正值鲜。wǎn fàn cái dāng shú,shí yú zhèng zhí xiān。
不堪重复计,离月几回圆。bù kān zhòng fù jì,lí yuè jǐ huí yuán。

眼热

王邦畿

成仙真不易,无病且将难。chéng xiān zhēn bù yì,wú bìng qiě jiāng nán。
近得眼中热,知为火在肝。jìn dé yǎn zhōng rè,zhī wèi huǒ zài gān。
市分桃核散,人惠菊花乾。shì fēn táo hé sàn,rén huì jú huā qián。
只着关门坐,唏嘘静五官。zhǐ zhe guān mén zuò,xī xū jìng wǔ guān。

客中送徐圣甫

王邦畿

客舍难为夜,人情易感秋。kè shě nán wèi yè,rén qíng yì gǎn qiū。
江城怀夙昔,风雨重衿裯。jiāng chéng huái sù xī,fēng yǔ zhòng jīn chóu。
文在仁堪辅,心同道可谋。wén zài rén kān fǔ,xīn tóng dào kě móu。
更愁今夕尽,明发送行舟。gèng chóu jīn xī jǐn,míng fā sòng xíng zhōu。

访冯诏生村居留饮弟子学堂醉而成赋

王邦畿

林麓雨初轻,东风恣野情。lín lù yǔ chū qīng,dōng fēng zì yě qíng。
竹生流水处,人听读书声。zhú shēng liú shuǐ chù,rén tīng dú shū shēng。
子弟皆能学,先生擅令名。zi dì jiē néng xué,xiān shēng shàn lìng míng。
令予心已醉,况复酒尊倾。lìng yǔ xīn yǐ zuì,kuàng fù jiǔ zūn qīng。

寄闲自

王邦畿

清风生净几,明月照虚斋。qīng fēng shēng jìng jǐ,míng yuè zhào xū zhāi。
有梦皆能语,无书可寄怀。yǒu mèng jiē néng yǔ,wú shū kě jì huái。
高花红映石,细草绿盈阶。gāo huā hóng yìng shí,xì cǎo lǜ yíng jiē。
遥忆文心暇,园亭渐次佳。yáo yì wén xīn xiá,yuán tíng jiàn cì jiā。

石公房罗中谦至

王邦畿

竹院茶初熟,虚堂客正宜。zhú yuàn chá chū shú,xū táng kè zhèng yí。
老僧出定后,居士得闲时。lǎo sēng chū dìng hòu,jū shì dé xián shí。
树影圆清昼,墙光漾绿池。shù yǐng yuán qīng zhòu,qiáng guāng yàng lǜ chí。
几时东海去,一试把情移。jǐ shí dōng hǎi qù,yī shì bǎ qíng yí。

答人

王邦畿

近况劳相问,微言答笔间。jìn kuàng láo xiāng wèn,wēi yán dá bǐ jiān。
拙鸠无己屋,野鹿有僧山。zhuō jiū wú jǐ wū,yě lù yǒu sēng shān。
辟牖教云去,开帘待月还。pì yǒu jiào yún qù,kāi lián dài yuè hái。
几时携杖笠,一扣竹林关。jǐ shí xié zhàng lì,yī kòu zhú lín guān。

喜雨

王邦畿

江城三月雨,海国万家春。jiāng chéng sān yuè yǔ,hǎi guó wàn jiā chūn。
对此困穷日,感兹天地仁。duì cǐ kùn qióng rì,gǎn zī tiān dì rén。
农夫炊午黍,插种及佳辰。nóng fū chuī wǔ shǔ,chā zhǒng jí jiā chén。
予亦爱予圃,扶篱豆叶新。yǔ yì ài yǔ pǔ,fú lí dòu yè xīn。

雨中喜马澹河过访

王邦畿

忧时心气病,几日未能平。yōu shí xīn qì bìng,jǐ rì wèi néng píng。
对雨止繁想,听鸿忆寄声。duì yǔ zhǐ fán xiǎng,tīng hóng yì jì shēng。
何期之子过,渐爱野烟轻。hé qī zhī zi guò,jiàn ài yě yān qīng。
为写寒山色,疏林细雨情。wèi xiě hán shān sè,shū lín xì yǔ qíng。

石涧

王邦畿

空山振孤响,十里听秋声。kōng shān zhèn gū xiǎng,shí lǐ tīng qiū shēng。
叶落青天色,风多古陌情。yè luò qīng tiān sè,fēng duō gǔ mò qíng。
行行山口近,磊磊石头鸣。xíng xíng shān kǒu jìn,lěi lěi shí tóu míng。
一漱寒溪水,肝脾冷欲轻。yī shù hán xī shuǐ,gān pí lěng yù qīng。

出门

王邦畿

昨日方还里,今朝又出门。zuó rì fāng hái lǐ,jīn cháo yòu chū mén。
饥寒能迫我,辛苦复何言。jī hán néng pò wǒ,xīn kǔ fù hé yán。
疲马斜阳路,深烟远树村。pí mǎ xié yáng lù,shēn yān yuǎn shù cūn。
不劳人重问,芳草识王孙。bù láo rén zhòng wèn,fāng cǎo shí wáng sūn。
3201234567»