古诗词

王绂

寄樗林华先生

王绂

先生眼里虽无子,怀抱老年能自开。xiān shēng yǎn lǐ suī wú zi,huái bào lǎo nián néng zì kāi。
令女素称闺阁秀,外甥尤具孝廉材。lìng nǚ sù chēng guī gé xiù,wài shēng yóu jù xiào lián cái。
一筇吟影梅边月,两屐行踪竹下苔。yī qióng yín yǐng méi biān yuè,liǎng jī xíng zōng zhú xià tái。
别久令人想高致,雪中应拟泛舟来。bié jiǔ lìng rén xiǎng gāo zhì,xuě zhōng yīng nǐ fàn zhōu lái。

为夏雪洲舟中屏上写竹

王绂

一剪轻云落小舟,漫将书法效湖州。yī jiǎn qīng yún luò xiǎo zhōu,màn jiāng shū fǎ xiào hú zhōu。
清游便欲邀坡老,雅好还宜载子猷。qīng yóu biàn yù yāo pō lǎo,yǎ hǎo hái yí zài zi yóu。
篷底影横湘浦月,灯前声带海门秋。péng dǐ yǐng héng xiāng pǔ yuè,dēng qián shēng dài hǎi mén qiū。
兴来欲作长竿去,钓却连鳌访十洲。xīng lái yù zuò zhǎng gān qù,diào què lián áo fǎng shí zhōu。

赠徐君邦孝

王绂

难后不知何处在,客中相见鬓丝新。nán hòu bù zhī hé chù zài,kè zhōng xiāng jiàn bìn sī xīn。
此身已老谁知己,旧业如今尽属邻。cǐ shēn yǐ lǎo shuí zhī jǐ,jiù yè rú jīn jǐn shǔ lín。
归梦几回胶岭月,借耕十亩练塘春。guī mèng jǐ huí jiāo lǐng yuè,jiè gēng shí mǔ liàn táng chūn。
人生万事应难料,未信长年孺子贫。rén shēng wàn shì yīng nán liào,wèi xìn zhǎng nián rú zi pín。

用韩先生看梅韵述怀

王绂

嗅梅林下看新晴,顿觉萧然俗虑清。xiù méi lín xià kàn xīn qíng,dùn jué xiāo rán sú lǜ qīng。
事往语人犹在梦,才疏于世若忘情。shì wǎng yǔ rén yóu zài mèng,cái shū yú shì ruò wàng qíng。
雨添江水春无迹,雪堕松梢夜有声。yǔ tiān jiāng shuǐ chūn wú jì,xuě duò sōng shāo yè yǒu shēng。
自古人生须适意,是非身后托谁明。zì gǔ rén shēng xū shì yì,shì fēi shēn hòu tuō shuí míng。

适闲翁以松蕈风销见饷以诗戏呈

王绂

寄来佳品见高情,露菌风销始识名。jì lái jiā pǐn jiàn gāo qíng,lù jūn fēng xiāo shǐ shí míng。
翠釜煮时云朵朵,玉纤传处雪盈盈。cuì fǔ zhǔ shí yún duǒ duǒ,yù xiān chuán chù xuě yíng yíng。
香甘绝胜牛酥饼,嫩滑偏宜豆乳羹。xiāng gān jué shèng niú sū bǐng,nèn huá piān yí dòu rǔ gēng。
却爱老饕难便饱,吟肠依旧作雷鸣。què ài lǎo tāo nán biàn bǎo,yín cháng yī jiù zuò léi míng。

钓诗钩

王绂

好句如璜得者难,江天佳趣浩漫漫。hǎo jù rú huáng dé zhě nán,jiāng tiān jiā qù hào màn màn。
长吟对酒初投饵,小立支筇胜把竿。zhǎng yín duì jiǔ chū tóu ěr,xiǎo lì zhī qióng shèng bǎ gān。
兴逐白鸥挥彩笔,思牵华藻出层澜。xīng zhú bái ōu huī cǎi bǐ,sī qiān huá zǎo chū céng lán。
只今湖海多风雅,不独名高七里滩。zhǐ jīn hú hǎi duō fēng yǎ,bù dú míng gāo qī lǐ tān。

煅诗炉

王绂

物情为炭趣为铜,始信经营意匠工。wù qíng wèi tàn qù wèi tóng,shǐ xìn jīng yíng yì jiàng gōng。
光焰腾冲天上下,词锋淬就剑雌雄。guāng yàn téng chōng tiān shàng xià,cí fēng cuì jiù jiàn cí xióng。
推敲句法从精鍊,陶冶心云入混融。tuī qiāo jù fǎ cóng jīng liàn,táo yě xīn yún rù hùn róng。
雅颂百篇存古制,定将橐籥鼓淳风。yǎ sòng bǎi piān cún gǔ zhì,dìng jiāng tuó yuè gǔ chún fēng。

贮诗囊

王绂

吴奴背上日随行,小李当时早得名。wú nú bèi shàng rì suí xíng,xiǎo lǐ dāng shí zǎo dé míng。
檃括寻常风月趣,包容今古咏歌情。yǐn kuò xún cháng fēng yuè qù,bāo róng jīn gǔ yǒng gē qíng。
珍珠粲粲光华满,文锦辉辉彩色明。zhēn zhū càn càn guāng huá mǎn,wén jǐn huī huī cǎi sè míng。
累牍联篇藏已久,未逢删采向谁倾。lèi dú lián piān cáng yǐ jiǔ,wèi féng shān cǎi xiàng shuí qīng。

送谢长司归山西守制

王绂

左迁花县居莲幕,故道经行尚避骢。zuǒ qiān huā xiàn jū lián mù,gù dào jīng xíng shàng bì cōng。
正待瓜期登上考,遽闻椿寿告初终。zhèng dài guā qī dēng shàng kǎo,jù wén chūn shòu gào chū zhōng。
松楸望远愁云外,山水程多泪眼中。sōng qiū wàng yuǎn chóu yún wài,shān shuǐ chéng duō lèi yǎn zhōng。
更好节哀思为国,莫徒伤毁恸苍穹。gèng hǎo jié āi sī wèi guó,mò tú shāng huǐ tòng cāng qióng。

赵县丞以事系法司乃弟自台州来赴难及狱平始告归省以诗送之

王绂

急难每闻人共勉,况君骨肉最情深。jí nán měi wén rén gòng miǎn,kuàng jūn gǔ ròu zuì qíng shēn。
不惟友爱弟兄义,正欲怡愉父母心。bù wéi yǒu ài dì xiōng yì,zhèng yù yí yú fù mǔ xīn。
花底醉歌忘旅况,灯前欢叙话乡音。huā dǐ zuì gē wàng lǚ kuàng,dēng qián huān xù huà xiāng yīn。
到家具庆尤堪美,椿桂满堂生昼阴。dào jiā jù qìng yóu kān měi,chūn guì mǎn táng shēng zhòu yīn。

送郑御史致仕归义门

王绂

壮年从宦老京华,历仕先朝岁月赊。zhuàng nián cóng huàn lǎo jīng huá,lì shì xiān cháo suì yuè shē。
自入宪台频揽辔,近承优诏许还家。zì rù xiàn tái pín lǎn pèi,jìn chéng yōu zhào xǔ hái jiā。
金颁内帑衣裁锦,宴锡南宫帽压花。jīn bān nèi tǎng yī cái jǐn,yàn xī nán gōng mào yā huā。
如此恩荣光阀阅,向人称说信非夸。rú cǐ ēn róng guāng fá yuè,xiàng rén chēng shuō xìn fēi kuā。

和曾侍讲对雪韵

王绂

朔风吹雪送残冬,坐拥貂裘不厌重。shuò fēng chuī xuě sòng cán dōng,zuò yōng diāo qiú bù yàn zhòng。
大地银铺千万顷,遥天玉削两三峰。dà dì yín pù qiān wàn qǐng,yáo tiān yù xuē liǎng sān fēng。
晴光掩映都城柳,晓雪苍茫禁苑钟。qíng guāng yǎn yìng dōu chéng liǔ,xiǎo xuě cāng máng jìn yuàn zhōng。
诗思逼人吟不就,漫将浊酒助衰容。shī sī bī rén yín bù jiù,màn jiāng zhuó jiǔ zhù shuāi róng。

对雪再用韵

王绂

一天风雪又深冬,添得诗人兴趣重。yī tiān fēng xuě yòu shēn dōng,tiān dé shī rén xīng qù zhòng。
压树只疑花扑地,看山无复翠为峰。yā shù zhǐ yí huā pū dì,kàn shān wú fù cuì wèi fēng。
管弦沸沸青楼酒,台殿盈盈古寺钟。guǎn xián fèi fèi qīng lóu jiǔ,tái diàn yíng yíng gǔ sì zhōng。
忽听阳春歌绝调,令人不和若为容。hū tīng yáng chūn gē jué diào,lìng rén bù hé ruò wèi róng。

送实即中之杭州都纲

王绂

自是人天说法师,新承恩命授官资。zì shì rén tiān shuō fǎ shī,xīn chéng ēn mìng shòu guān zī。
春乘短棹还山去,晓著方袍向阙辞。chūn chéng duǎn zhào hái shān qù,xiǎo zhù fāng páo xiàng quē cí。
楚甸苍茫残雪尽,海天空阔片云迟。chǔ diān cāng máng cán xuě jǐn,hǎi tiān kōng kuò piàn yún chí。
诸僧迎候知应久,共看松房偃旧枝。zhū sēng yíng hòu zhī yīng jiǔ,gòng kàn sōng fáng yǎn jiù zhī。

哭内弟赵叔平

王绂

我昔新婚子弱龄,而翁从戍适当行。wǒ xī xīn hūn zi ruò líng,ér wēng cóng shù shì dāng xíng。
别离去国不足念,生死托孤深注情。bié lí qù guó bù zú niàn,shēng sǐ tuō gū shēn zhù qíng。
万事转看皆往梦,寸心犹恐负前盟。wàn shì zhuǎn kàn jiē wǎng mèng,cùn xīn yóu kǒng fù qián méng。
别来十载不一见,老泪宁知为尔倾。bié lái shí zài bù yī jiàn,lǎo lèi níng zhī wèi ěr qīng。

送胡直秀才下第归南京胄监生

王绂

白发科场未得名,乡闾先达半诸生。bái fā kē chǎng wèi dé míng,xiāng lǘ xiān dá bàn zhū shēng。
典文深有披沙恨,失路能无抱玉情。diǎn wén shēn yǒu pī shā hèn,shī lù néng wú bào yù qíng。
夜雨灯窗归上舍,春风花柳别都城。yè yǔ dēng chuāng guī shàng shě,chūn fēng huā liǔ bié dōu chéng。
只今且让诸年少,他日鳌头属老成。zhǐ jīn qiě ràng zhū nián shǎo,tā rì áo tóu shǔ lǎo chéng。

题凝碧书房为江阴徐孟熙赋

王绂

爱尔高斋傍柳陂,绿阴长满读书帷。ài ěr gāo zhāi bàng liǔ bēi,lǜ yīn zhǎng mǎn dú shū wéi。
晚凉灯火秋声早,昼静轩窗日影迟。wǎn liáng dēng huǒ qiū shēng zǎo,zhòu jìng xuān chuāng rì yǐng chí。
略洗竹林通鹤径,远分潮水入鱼池。lüè xǐ zhú lín tōng hè jìng,yuǎn fēn cháo shuǐ rù yú chí。
何当借地相邻住,白首同为岁晚期。hé dāng jiè dì xiāng lín zhù,bái shǒu tóng wèi suì wǎn qī。

瑞应狮子诗

王绂

西戎狮子进神京,粲粲金毛映日明。xī róng shī zi jìn shén jīng,càn càn jīn máo yìng rì míng。
幸际盛时亲睹此,绝胜前史但闻名。xìng jì shèng shí qīn dǔ cǐ,jué shèng qián shǐ dàn wén míng。
万方顿使群妖息,一吼能令百兽惊。wàn fāng dùn shǐ qún yāo xī,yī hǒu néng lìng bǎi shòu jīng。
不是吾皇珍远物,远人深意慕朝廷。bù shì wú huáng zhēn yuǎn wù,yuǎn rén shēn yì mù cháo tíng。

麒麟诗

王绂

华夏同春海宇清,麒麟先后进瑶京。huá xià tóng chūn hǎi yǔ qīng,qí lín xiān hòu jìn yáo jīng。
信知和气多祥瑞,喜见遐方仰圣明。xìn zhī hé qì duō xiáng ruì,xǐ jiàn xiá fāng yǎng shèng míng。
声协箫韶金殿奏,步循规矩玉阶行。shēng xié xiāo sháo jīn diàn zòu,bù xún guī jǔ yù jiē xíng。
四灵称首昭仁瑞,万岁千秋享太平。sì líng chēng shǒu zhāo rén ruì,wàn suì qiān qiū xiǎng tài píng。

挽胡母吴宜人

王绂

身膺五福介期颐,出自名门众所知。shēn yīng wǔ fú jiè qī yí,chū zì míng mén zhòng suǒ zhī。
井臼相夫成显宦,诗书教子达明时。jǐng jiù xiāng fū chéng xiǎn huàn,shī shū jiào zi dá míng shí。
恩荣已拜宜人诰,懿行当为女士师。ēn róng yǐ bài yí rén gào,yì xíng dāng wèi nǚ shì shī。
妇道母仪俱不泯,文光辉赫墓前碑。fù dào mǔ yí jù bù mǐn,wén guāng huī hè mù qián bēi。