古诗词

朱可贞

淡交行

朱可贞

盍簪高谊淩千载,君子之交淡如水。hé zān gāo yì líng qiān zài,jūn zi zhī jiāo dàn rú shuǐ。
青松白日表同心,车笠死生原不改。qīng sōng bái rì biǎo tóng xīn,chē lì sǐ shēng yuán bù gǎi。
穷途雨雪涨连天,桃也何如哀也贤。qióng tú yǔ xuě zhǎng lián tiān,táo yě hé rú āi yě xián。
勉君策步阳台上,饿殍甘埋落木边。miǎn jūn cè bù yáng tái shàng,è piǎo gān mái luò mù biān。
今古信心原有几,把臂之言犹在耳。jīn gǔ xìn xīn yuán yǒu jǐ,bǎ bì zhī yán yóu zài ěr。
朱张岂为友黄金,黄金欲尽酬知已。zhū zhāng qǐ wèi yǒu huáng jīn,huáng jīn yù jǐn chóu zhī yǐ。
播州路比柳州长,有母那堪入瘴乡。bō zhōu lù bǐ liǔ zhōu zhǎng,yǒu mǔ nà kān rù zhàng xiāng。
烽火临关不忍去,胡贼闻之亦断肠。fēng huǒ lín guān bù rěn qù,hú zéi wén zhī yì duàn cháng。
古来友谊传青史,鲍肆兰房随所与。gǔ lái yǒu yì chuán qīng shǐ,bào sì lán fáng suí suǒ yǔ。
世上悠悠轻薄儿,波澜翻覆嗟云雨。shì shàng yōu yōu qīng báo ér,bō lán fān fù jiē yún yǔ。
宁论隙末且凶终,人心安可兽心同。níng lùn xì mò qiě xiōng zhōng,rén xīn ān kě shòu xīn tóng。
腹为剑戟貌为笑,黄金为寿酒兴浓。fù wèi jiàn jǐ mào wèi xiào,huáng jīn wèi shòu jiǔ xīng nóng。
世情冷暖人秦越,却忆淡交怀白雪。shì qíng lěng nuǎn rén qín yuè,què yì dàn jiāo huái bái xuě。
援琴一奏来知音,共挹清风啸明月。yuán qín yī zòu lái zhī yīn,gòng yì qīng fēng xiào míng yuè。
药石金兰素不移,淡交真与古人期。yào shí jīn lán sù bù yí,dàn jiāo zhēn yǔ gǔ rén qī。
知我谁无称管鲍,相顾全凭急难时。zhī wǒ shuí wú chēng guǎn bào,xiāng gù quán píng jí nán shí。
君不见,泽中兰,一种清芬耐岁寒。jūn bù jiàn,zé zhōng lán,yī zhǒng qīng fēn nài suì hán。
又不见,槿花红,朝存夕谢逐狂风。yòu bù jiàn,jǐn huā hóng,cháo cún xī xiè zhú kuáng fēng。
淡中最有如兰气,秾艳无根不久逢。dàn zhōng zuì yǒu rú lán qì,nóng yàn wú gēn bù jiǔ féng。