古诗词

祁敕

壬申游莲峰四咏

祁敕

我爱山中好,山泉彻底清。wǒ ài shān zhōng hǎo,shān quán chè dǐ qīng。
悬崖生断续,照影鉴空明。xuán yá shēng duàn xù,zhào yǐng jiàn kōng míng。
蜡屐寻源去,风瓢带月倾。là jī xún yuán qù,fēng piáo dài yuè qīng。
十年尘土梦,一酌顿能醒。shí nián chén tǔ mèng,yī zhuó dùn néng xǐng。

送袁居易掌教同安

祁敕

三礼文坛旧擅名,一官新拜泮庠清。sān lǐ wén tán jiù shàn míng,yī guān xīn bài pàn xiáng qīng。
锦囊荷月趋闽岭,宝剑冲寒出禁城。jǐn náng hé yuè qū mǐn lǐng,bǎo jiàn chōng hán chū jìn chéng。
砚扑芹香春昼永,庭移槐荫午风轻。yàn pū qín xiāng chūn zhòu yǒng,tíng yí huái yīn wǔ fēng qīng。
谁云讲席非经济,榱桷材良是政成。shuí yún jiǎng xí fēi jīng jì,cuī jué cái liáng shì zhèng chéng。

同年方思源寓羊城以诗见寄依韵答之

祁敕

看花曾醉玉桥西,红日青霄路不迷。kàn huā céng zuì yù qiáo xī,hóng rì qīng xiāo lù bù mí。
下邑牛刀成小试,上林乌树待全栖。xià yì niú dāo chéng xiǎo shì,shàng lín wū shù dài quán qī。
江流赋罢蘋风起,石鼎诗成桂月低。jiāng liú fù bà píng fēng qǐ,shí dǐng shī chéng guì yuè dī。
霖雨定孚吾党望,已看豪气吐云霓。lín yǔ dìng fú wú dǎng wàng,yǐ kàn háo qì tǔ yún ní。

感事

祁敕

五亩溪园锁绿阴,红尘何事恰相侵。wǔ mǔ xī yuán suǒ lǜ yīn,hóng chén hé shì qià xiāng qīn。
人生安得尽如意,世事但求无愧心。rén shēng ān dé jǐn rú yì,shì shì dàn qiú wú kuì xīn。
却喜他山真有石,休言同舍误持金。què xǐ tā shān zhēn yǒu shí,xiū yán tóng shě wù chí jīn。
重裘著罢春寒退,静掩书斋抱膝吟。zhòng qiú zhù bà chūn hán tuì,jìng yǎn shū zhāi bào xī yín。

昭君

祁敕

手抱琵琶出玉关,边城从此战车闲。shǒu bào pí pá chū yù guān,biān chéng cóng cǐ zhàn chē xián。
将军十万横磨剑,不及佳人一破颜。jiāng jūn shí wàn héng mó jiàn,bù jí jiā rén yī pò yán。