古诗词

吴斌

北游

吴斌

青山千里来,龙奔出平野。qīng shān qiān lǐ lái,lóng bēn chū píng yě。
逶迤作都城,黄河走其下。wēi yí zuò dōu chéng,huáng hé zǒu qí xià。
借问宿迁人,在昔何为者。jiè wèn sù qiān rén,zài xī hé wèi zhě。
云此生重瞳,虎斗天所假。yún cǐ shēng zhòng tóng,hǔ dòu tiān suǒ jiǎ。
自矜盖世心,坑秦霸区夏。zì jīn gài shì xīn,kēng qín bà qū xià。
鸿门逸真龙,乌江陷骓马。hóng mén yì zhēn lóng,wū jiāng xiàn zhuī mǎ。
至今哀怨声,喑呜海中泻。zhì jīn āi yuàn shēng,yīn wū hǎi zhōng xiè。

颜山歌

吴斌

欲为紫霞赏,遂作丹霄游。yù wèi zǐ xiá shǎng,suì zuò dān xiāo yóu。
颜山秀拔五千仞,况于绝顶凌飞楼。yán shān xiù bá wǔ qiān rèn,kuàng yú jué dǐng líng fēi lóu。
长风吹目空四海,但见天地如虚舟。zhǎng fēng chuī mù kōng sì hǎi,dàn jiàn tiān dì rú xū zhōu。
龙争虎斗血中野,安知此境长悠悠。lóng zhēng hǔ dòu xuè zhōng yě,ān zhī cǐ jìng zhǎng yōu yōu。
颜山之势何壮哉?飘如云龙上天来,蟠根走脉极九垓。yán shān zhī shì hé zhuàng zāi?piāo rú yún lóng shàng tiān lái,pán gēn zǒu mài jí jiǔ gāi。
千岩万壑相萦回,龙池皎雪天镜开。qiān yán wàn hè xiāng yíng huí,lóng chí jiǎo xuě tiān jìng kāi。
气蒸六合作飞雨,五月下界惊云雷。qì zhēng liù hé zuò fēi yǔ,wǔ yuè xià jiè jīng yún léi。
颜公一去不复回,空有仙迹迷苍苔。yán gōng yī qù bù fù huí,kōng yǒu xiān jì mí cāng tái。
凭崖凿翠构珠殿,金仙趺坐莲花台。píng yá záo cuì gòu zhū diàn,jīn xiān fū zuò lián huā tái。
雄标胜境掩五岳,胡乃僻处东南隈。xióng biāo shèng jìng yǎn wǔ yuè,hú nǎi pì chù dōng nán wēi。
后来观者登崔嵬,超然顿觉辞红埃。hòu lái guān zhě dēng cuī wéi,chāo rán dùn jué cí hóng āi。
平明攀天望海色,宛若万里潋滟之金杯。píng míng pān tiān wàng hǎi sè,wǎn ruò wàn lǐ liàn yàn zhī jīn bēi。
此中昔有芸香客,一朝矫翼腾三台。cǐ zhōng xī yǒu yún xiāng kè,yī cháo jiǎo yì téng sān tái。
我今苦被风尘恼,欲待长彗人间扫。wǒ jīn kǔ bèi fēng chén nǎo,yù dài zhǎng huì rén jiān sǎo。
三花含烟笑人老,青松垂阴得春好。sān huā hán yān xiào rén lǎo,qīng sōng chuí yīn dé chūn hǎo。
功名感此不复求,便欲巢云拾瑶草。gōng míng gǎn cǐ bù fù qiú,biàn yù cháo yún shí yáo cǎo。
终当羽化随青童,鸡为凤凰犬为龙,青天碧海长相从。zhōng dāng yǔ huà suí qīng tóng,jī wèi fèng huáng quǎn wèi lóng,qīng tiān bì hǎi zhǎng xiāng cóng。
回头试问世间士,茫茫尽入三泉中。huí tóu shì wèn shì jiān shì,máng máng jǐn rù sān quán zhōng。

续催日鼓谣

吴斌

胡为乎六龙?斜飞于若木之金天,复沈沦于西溟澒洞之重渊。hú wèi hū liù lóng?xié fēi yú ruò mù zhī jīn tiān,fù shěn lún yú xī míng hòng dòng zhī zhòng yuān。
日车摧颓势将堕,但闻惊天伐鼓,砰轰喧阗。rì chē cuī tuí shì jiāng duò,dàn wén jīng tiān fá gǔ,pēng hōng xuān tián。
恨无鲁阳所挥之神戈,又无羲和所执之神鞭。hèn wú lǔ yáng suǒ huī zhī shén gē,yòu wú xī hé suǒ zhí zhī shén biān。
徒看光景入海去,惟有雪山千叠春雷喧。tú kàn guāng jǐng rù hǎi qù,wéi yǒu xuě shān qiān dié chūn léi xuān。
日已溺,谁能援?rì yǐ nì,shuí néng yuán?
似将宇宙入冥昧,魑魅泣雨神啼烟。shì jiāng yǔ zhòu rù míng mèi,chī mèi qì yǔ shén tí yān。
烟雨暮,何由晨?yān yǔ mù,hé yóu chén?
肆鬼怪,愁天人。sì guǐ guài,chóu tiān rén。
有美二子超凡伦,凝丹泣血惊苍旻。yǒu měi èr zi chāo fán lún,níng dān qì xuè jīng cāng mín。
欲攀天上万丈之玉绳,揽此波中咫尺之金轮。yù pān tiān shàng wàn zhàng zhī yù shéng,lǎn cǐ bō zhōng zhǐ chǐ zhī jīn lún。
力不及,情难伸。lì bù jí,qíng nán shēn。
歌日鼓,悲无垠。gē rì gǔ,bēi wú yín。
空有蛟龙之翰麟鸾之文,照耀今古诚足珍,心比卫精谁复陈!kōng yǒu jiāo lóng zhī hàn lín luán zhī wén,zhào yào jīn gǔ chéng zú zhēn,xīn bǐ wèi jīng shuí fù chén!
至今阴气毒天地,几时六合回阳春。zhì jīn yīn qì dú tiān dì,jǐ shí liù hé huí yáng chūn。
吾闻东方乃有扶桑之君,阳谷之神,可以返日驭,升天门,过黄道,御紫宸。wú wén dōng fāng nǎi yǒu fú sāng zhī jūn,yáng gǔ zhī shén,kě yǐ fǎn rì yù,shēng tiān mén,guò huáng dào,yù zǐ chén。
安得回光洞照下土之盲人,神君精感应相邻。ān dé huí guāng dòng zhào xià tǔ zhī máng rén,shén jūn jīng gǎn yīng xiāng lín。
忽尔金鸡啼白东海天,朱光飞射开幽玄,鼓声惊倒三山巅。hū ěr jīn jī tí bái dōng hǎi tiān,zhū guāng fēi shè kāi yōu xuán,gǔ shēng jīng dào sān shān diān。
白日曙,青阳生。bái rì shǔ,qīng yáng shēng。
出海屿,游天京。chū hǎi yǔ,yóu tiān jīng。
四方咸睹晓色清,麟胎凤矰含精英。sì fāng xián dǔ xiǎo sè qīng,lín tāi fèng zēng hán jīng yīng。
圣皇钦天建太平,作《韶》、《武》,吟箫笙,譬若日鼓腾天声。shèng huáng qīn tiān jiàn tài píng,zuò sháo wǔ,yín xiāo shēng,pì ruò rì gǔ téng tiān shēng。
乾坤上下俱清宁,亿年万世同光明。qián kūn shàng xià jù qīng níng,yì nián wàn shì tóng guāng míng。

青州歌

吴斌

青州高城雄九州,城门天上飞琼楼。qīng zhōu gāo chéng xióng jiǔ zhōu,chéng mén tiān shàng fēi qióng lóu。
羽林兵卫若熊虎,剑戟耀日寒光浮。yǔ lín bīng wèi ruò xióng hǔ,jiàn jǐ yào rì hán guāng fú。
迢迢紫陌香尘起,车马争驰迅流水。tiáo tiáo zǐ mò xiāng chén qǐ,chē mǎ zhēng chí xùn liú shuǐ。
飞甍万井碧鳞鳞,绿树连阴柳营里。fēi méng wàn jǐng bì lín lín,lǜ shù lián yīn liǔ yíng lǐ。
嵯峨城阙帝子宫,天人遥镇沧海东。cuó é chéng quē dì zi gōng,tiān rén yáo zhèn cāng hǎi dōng。
海波镜净寂不动,鲸鲵不敢扬天风。hǎi bō jìng jìng jì bù dòng,jīng ní bù gǎn yáng tiān fēng。
楼上银壶漏初歇,画角龙吟泣霜月。lóu shàng yín hú lòu chū xiē,huà jiǎo lóng yín qì shuāng yuè。
寒声萧飒落梅花,吹作征人鬓中雪。hán shēng xiāo sà luò méi huā,chuī zuò zhēng rén bìn zhōng xuě。

量田谣

吴斌

朝量水田雪,暮量山田月。cháo liàng shuǐ tián xuě,mù liàng shān tián yuè。
青山白水人如云,朝暮量田几时歇?qīng shān bái shuǐ rén rú yún,cháo mù liàng tián jǐ shí xiē?
尺田寸地须尽量,丝毫增入毋留藏。chǐ tián cùn dì xū jǐn liàng,sī háo zēng rù wú liú cáng。
时旸时雨欣时康,我民欲报心未央。shí yáng shí yǔ xīn shí kāng,wǒ mín yù bào xīn wèi yāng。
年年增赋输太仓,但愿山积垂无疆。nián nián zēng fù shū tài cāng,dàn yuàn shān jī chuí wú jiāng。
安得长风天外起,吹倒昆仑填海水,更出桑田千万里。ān dé zhǎng fēng tiān wài qǐ,chuī dào kūn lún tián hǎi shuǐ,gèng chū sāng tián qiān wàn lǐ。

醉歌行

吴斌

登高取醉散我愁,倒卧城南百尺之酒楼。dēng gāo qǔ zuì sàn wǒ chóu,dào wò chéng nán bǎi chǐ zhī jiǔ lóu。
出门但知行路苦,醉乡可以逍遥游。chū mén dàn zhī xíng lù kǔ,zuì xiāng kě yǐ xiāo yáo yóu。
君不能遗身天地上玉京,又不能荣名将相专金城。jūn bù néng yí shēn tiān dì shàng yù jīng,yòu bù néng róng míng jiāng xiāng zhuān jīn chéng。
徒将绿发染春雪,风尘羁绁终无成。tú jiāng lǜ fā rǎn chūn xuě,fēng chén jī xiè zhōng wú chéng。
不如且饮一壶酒,酒尽愁消更何有。bù rú qiě yǐn yī hú jiǔ,jiǔ jǐn chóu xiāo gèng hé yǒu。
醉来豪气不可收,嘘作长虹贯牛斗。zuì lái háo qì bù kě shōu,xū zuò zhǎng hóng guàn niú dòu。