古诗词

李元畅

观山寺

李元畅

苏门不可到,鸾啸学孙登。sū mén bù kě dào,luán xiào xué sūn dēng。
急雨扶秋色,孤云伴定僧。jí yǔ fú qiū sè,gū yún bàn dìng sēng。
竹房全凿翠,茶鼎半烧藤。zhú fáng quán záo cuì,chá dǐng bàn shāo téng。
礼罢诸天黑,归途影佛镫。lǐ bà zhū tiān hēi,guī tú yǐng fú dèng。

江上望采石怀李白

李元畅

挂席扬子津,东望见采石。guà xí yáng zi jīn,dōng wàng jiàn cǎi shí。
千尺金芙蓉,俯瞰蛟龙宅。qiān chǐ jīn fú róng,fǔ kàn jiāo lóng zhái。
落日摇青苍,媚我远行客。luò rì yáo qīng cāng,mèi wǒ yuǎn xíng kè。
忆昔谪仙人,矶头坐寒碧。yì xī zhé xiān rén,jī tóu zuò hán bì。
只身傲千古,两眼空八极。zhǐ shēn ào qiān gǔ,liǎng yǎn kōng bā jí。
笔夺楚山雄,觞飞吴月白。bǐ duó chǔ shān xióng,shāng fēi wú yuè bái。
霞光堕宫锦,鲸游喷潮汐。xiá guāng duò gōng jǐn,jīng yóu pēn cháo xī。
姑水化为醪,三山持作核。gū shuǐ huà wèi láo,sān shān chí zuò hé。
客泪寄西风,洒君祠下柏。kè lèi jì xī fēng,sǎ jūn cí xià bǎi。

阙题

李元畅

玉峡疑纵鬼斧擘,中藏鹫峰三万级。yù xiá yí zòng guǐ fǔ bāi,zhōng cáng jiù fēng sān wàn jí。
攀跻十步五步生,顿地何能避燥湿。pān jī shí bù wǔ bù shēng,dùn dì hé néng bì zào shī。
咽渴唇焦尚未穷,半腰已出天地笼。yàn kě chún jiāo shàng wèi qióng,bàn yāo yǐ chū tiān dì lóng。
翩翩自谓凌绝顶,仰望犹觉连高空。piān piān zì wèi líng jué dǐng,yǎng wàng yóu jué lián gāo kōng。
一道飞泉开杳霭,下冲涧谷穿藤葛。yī dào fēi quán kāi yǎo ǎi,xià chōng jiàn gǔ chuān téng gé。
山僧斜引入茶铛,时有惊涛响木末。shān sēng xié yǐn rù chá dāng,shí yǒu jīng tāo xiǎng mù mò。
老松抱石纷相迎,旁翳不测之深坑。lǎo sōng bào shí fēn xiāng yíng,páng yì bù cè zhī shēn kēng。
直干排风虎豹啸,高枝屈铁虬龙撑。zhí gàn pái fēng hǔ bào xiào,gāo zhī qū tiě qiú lóng chēng。
夹路筼筜如栉密,昔年曾入轩辕律。jiā lù yún dāng rú zhì mì,xī nián céng rù xuān yuán lǜ。
节里犹藏二帝魂,寒声向人每萧瑟。jié lǐ yóu cáng èr dì hún,hán shēng xiàng rén měi xiāo sè。
石壁萧条霾苍烟,芒鞋翻愁不可前。shí bì xiāo tiáo mái cāng yān,máng xié fān chóu bù kě qián。
行行忽尽最高处,却怪天上有平地。xíng xíng hū jǐn zuì gāo chù,què guài tiān shàng yǒu píng dì。
冠峰特耸金仙阙,海蜃何年吹雾结。guān fēng tè sǒng jīn xiān quē,hǎi shèn hé nián chuī wù jié。
僧贫地险客来稀,佛大寥寥自生灭。sēng pín dì xiǎn kè lái xī,fú dà liáo liáo zì shēng miè。
乱岭支附若赘瘤,翠屏晚对欲点头。luàn lǐng zhī fù ruò zhuì liú,cuì píng wǎn duì yù diǎn tóu。
峡水横拖锡杖白,贾船细作木杯浮。xiá shuǐ héng tuō xī zhàng bái,jiǎ chuán xì zuò mù bēi fú。
山静昼闻猿狖哭,窗空夜有斗牛宿。shān jìng zhòu wén yuán yòu kū,chuāng kōng yè yǒu dòu niú sù。
犀潭锁断气犹黄,狮子封苔汗长绿。xī tán suǒ duàn qì yóu huáng,shī zi fēng tái hàn zhǎng lǜ。
琳宫无数点山阿,俯览不异屯蜂窝。lín gōng wú shù diǎn shān ā,fǔ lǎn bù yì tún fēng wō。
钟鼓沉沉隐窟室,炉烟袅袅杂烟萝。zhōng gǔ chén chén yǐn kū shì,lú yān niǎo niǎo zá yān luó。
青眼抱琴者谁子,披襟一奏高山里。qīng yǎn bào qín zhě shuí zi,pī jīn yī zòu gāo shān lǐ。
千溪流水寂无声,万壑浮云飞不起。qiān xī liú shuǐ jì wú shēng,wàn hè fú yún fēi bù qǐ。
忽闻玉佩声珊珊,三仙尽下云旗幡。hū wén yù pèi shēng shān shān,sān xiān jǐn xià yún qí fān。
口中谱出飞龙引,坐命之子一再弹。kǒu zhōng pǔ chū fēi lóng yǐn,zuò mìng zhī zi yī zài dàn。
须臾饮客□天酒,佐之瑶琨碧莲藕。xū yú yǐn kè tiān jiǔ,zuǒ zhī yáo kūn bì lián ǒu。
胡麻饭带玉田砂,雀舌龙团无不有。hú má fàn dài yù tián shā,què shé lóng tuán wú bù yǒu。
相将出山日已倒,复踏葛洪亭上草。xiāng jiāng chū shān rì yǐ dào,fù tà gé hóng tíng shàng cǎo。
断碣模糊不堪读,落花满地无人扫。duàn jié mó hú bù kān dú,luò huā mǎn dì wú rén sǎo。
岂自山灵秘幽胜,不教词客迹凌竞。qǐ zì shān líng mì yōu shèng,bù jiào cí kè jì líng jìng。
三仙长揖闭玄关,欲向何人叩上乘。sān xiān zhǎng yī bì xuán guān,yù xiàng hé rén kòu shàng chéng。