古诗词

沈铉

赵松雪故宅

沈铉

故国西风王气销,珊瑚玉树半漂摇。gù guó xī fēng wáng qì xiāo,shān hú yù shù bàn piāo yáo。
曾瞻东壁回天象,故着南冠续汉貂。céng zhān dōng bì huí tiān xiàng,gù zhe nán guān xù hàn diāo。
第宅空存森卫戟,墨池干尽尚兰苕。dì zhái kōng cún sēn wèi jǐ,mò chí gàn jǐn shàng lán sháo。
高情一去风流远,梦忆箫声第几桥。gāo qíng yī qù fēng liú yuǎn,mèng yì xiāo shēng dì jǐ qiáo。

放歌赠宋君仲温

沈铉

宋君旷荡士,儒服非狂生。sòng jūn kuàng dàng shì,rú fú fēi kuáng shēng。
笔扫千军陈,胸藏数万兵。bǐ sǎo qiān jūn chén,xiōng cáng shù wàn bīng。
铦豪破纸竟何益,按图折御分纵横。xiān háo pò zhǐ jìng hé yì,àn tú zhé yù fēn zòng héng。
鱼丽鸟翼谈者易,野雉家鸡人目盲。yú lì niǎo yì tán zhě yì,yě zhì jiā jī rén mù máng。
当时管乐已黄土,白璧往往遭蝇营。dāng shí guǎn lè yǐ huáng tǔ,bái bì wǎng wǎng zāo yíng yíng。
荒城不启尘四塞,拔剑斫地浮云行。huāng chéng bù qǐ chén sì sāi,bá jiàn zhuó dì fú yún xíng。
十年驱走尚豪侠,许人一诺千金轻。shí nián qū zǒu shàng háo xiá,xǔ rén yī nuò qiān jīn qīng。
低头拜东野,捐官识韩荆。dī tóu bài dōng yě,juān guān shí hán jīng。
苦心为知己,嗜胆报仇争。kǔ xīn wèi zhī jǐ,shì dǎn bào chóu zhēng。
挽辂西入关,装刀从北征。wǎn lù xī rù guān,zhuāng dāo cóng běi zhēng。
途穷亦知时不利,俯首抑气随将迎。tú qióng yì zhī shí bù lì,fǔ shǒu yì qì suí jiāng yíng。
萧萧破屋漏星雨,妻子顾笑形神清。xiāo xiāo pò wū lòu xīng yǔ,qī zi gù xiào xíng shén qīng。
东家小儿夸褶鞍,西家老奴项领成。dōng jiā xiǎo ér kuā zhě ān,xī jiā lǎo nú xiàng lǐng chéng。
尔独胡为昧生理,长躯七尺夸人英。ěr dú hú wèi mèi shēng lǐ,zhǎng qū qī chǐ kuā rén yīng。
城头雨声如建瓴,泥污厚地天无晴。chéng tóu yǔ shēng rú jiàn líng,ní wū hòu dì tiān wú qíng。
我留君家醉十日,谑浪颠倒呼侬伧。wǒ liú jūn jiā zuì shí rì,xuè làng diān dào hū nóng cāng。
请君弃掷几上笔,为君拾留墙角檠。qǐng jūn qì zhì jǐ shàng bǐ,wèi jūn shí liú qiáng jiǎo qíng。
眼中世事如转目,勿谓贫贱忘交情。yǎn zhōng shì shì rú zhuǎn mù,wù wèi pín jiàn wàng jiāo qíng。
气酣中热双耳赤,细语向人肝胆倾。qì hān zhōng rè shuāng ěr chì,xì yǔ xiàng rén gān dǎn qīng。
玉壶击缺歌浩浩,不作老腐咿嘤声。yù hú jī quē gē hào hào,bù zuò lǎo fǔ yī yīng shēng。
促君起望东南气,三台泰阶何夕平。cù jūn qǐ wàng dōng nán qì,sān tái tài jiē hé xī píng。
我有长策,君有长缨。wǒ yǒu zhǎng cè,jūn yǒu zhǎng yīng。
危可安,乱可宁。wēi kě ān,luàn kě níng。
慎勿轻受虞人旌,慎勿虚看处士星。shèn wù qīng shòu yú rén jīng,shèn wù xū kàn chù shì xīng。
丈夫事业须磊落,富贵逼君君莫惊。zhàng fū shì yè xū lěi luò,fù guì bī jūn jūn mò jīng。

送仲温先生还吴

沈铉

江城萧索西风起,行逢故人惊梦里。jiāng chéng xiāo suǒ xī fēng qǐ,xíng féng gù rén jīng mèng lǐ。
忧深自觉少容颜,食尽惟愁拙生理。yōu shēn zì jué shǎo róng yán,shí jǐn wéi chóu zhuō shēng lǐ。
看君白发何由得,白发相逢更悲喜。kàn jūn bái fā hé yóu dé,bái fā xiāng féng gèng bēi xǐ。
笔力随年老愈深,诗思逼人鸣不已。bǐ lì suí nián lǎo yù shēn,shī sī bī rén míng bù yǐ。
每呼石丈即低头,独宝《兰亭》夸□死。měi hū shí zhàng jí dī tóu,dú bǎo lán tíng kuā sǐ。
近来英气减前时,酒量仍非向来比。jìn lái yīng qì jiǎn qián shí,jiǔ liàng réng fēi xiàng lái bǐ。
从渠门第沸如羹,自保情怀澹如水。cóng qú mén dì fèi rú gēng,zì bǎo qíng huái dàn rú shuǐ。
城南只友高书记,谢官归来接邻里。chéng nán zhǐ yǒu gāo shū jì,xiè guān guī lái jiē lín lǐ。
交游散落苦无多,世事悠悠竟如此。jiāo yóu sàn luò kǔ wú duō,shì shì yōu yōu jìng rú cǐ。
明朝忍去别江头,枫叶苎花送行李。míng cháo rěn qù bié jiāng tóu,fēng yè zhù huā sòng xíng lǐ。