古诗词

姚子蓉

秋杪宿准提阁

姚子蓉

万情销一宿,四野白无边。wàn qíng xiāo yī sù,sì yě bái wú biān。
阁静山为梦,湖空水得禅。gé jìng shān wèi mèng,hú kōng shuǐ dé chán。
虚烟生暮气,老树卧秋天。xū yān shēng mù qì,lǎo shù wò qiū tiān。
僧语灯残后,寒声岭外悬。sēng yǔ dēng cán hòu,hán shēng lǐng wài xuán。

山庄合咏

姚子蓉

半生别恨寄渔樵,欲拉巢怀未可招。bàn shēng bié hèn jì yú qiáo,yù lā cháo huái wèi kě zhāo。
洞有桃花犹是汉,丹无神术愧为姚。dòng yǒu táo huā yóu shì hàn,dān wú shén shù kuì wèi yáo。
云闲客至泉初碧,窗静禽呼草自夭。yún xián kè zhì quán chū bì,chuāng jìng qín hū cǎo zì yāo。
坐久凉生更进酌,几声细雨打亭蕉。zuò jiǔ liáng shēng gèng jìn zhuó,jǐ shēng xì yǔ dǎ tíng jiāo。

西湖宴集

姚子蓉

湖流曲折夜生潮,水国微茫乐事饶。hú liú qū zhé yè shēng cháo,shuǐ guó wēi máng lè shì ráo。
红叶影飘钟出寺,寒鸦声起麓归樵。hóng yè yǐng piāo zhōng chū sì,hán yā shēng qǐ lù guī qiáo。
悬知别后情千缕,且复尊前醉一瓢。xuán zhī bié hòu qíng qiān lǚ,qiě fù zūn qián zuì yī piáo。
莫讶严城笳鼓急,峰头白鹤正相招。mò yà yán chéng jiā gǔ jí,fēng tóu bái hè zhèng xiāng zhāo。