古诗词

胡霙

九江舟次别梁简臣同年

胡霙

朔风吹雁断菰芦,楚水吴山问去途。shuò fēng chuī yàn duàn gū lú,chǔ shuǐ wú shān wèn qù tú。
十载烟霜馀梦寐,经秋书剑半江湖。shí zài yān shuāng yú mèng mèi,jīng qiū shū jiàn bàn jiāng hú。
人怜辞社真成燕,客笑还家只为鲈。rén lián cí shè zhēn chéng yàn,kè xiào hái jiā zhǐ wèi lú。
行矣思君各南北,给邻买宅未云孤。xíng yǐ sī jūn gè nán běi,gěi lín mǎi zhái wèi yún gū。

神光山怀古

胡霙

江左南朝委劫灰,龙川旧壤辟蒿莱。jiāng zuǒ nán cháo wěi jié huī,lóng chuān jiù rǎng pì hāo lái。
古人已往名山在,吾道其南望气来。gǔ rén yǐ wǎng míng shān zài,wú dào qí nán wàng qì lái。
供养烟霞岩谷闷,合离风雨鬼神哀。gōng yǎng yān xiá yán gǔ mèn,hé lí fēng yǔ guǐ shén āi。
书堂经刹凭兴庆,倦倚榕根醉酒杯。shū táng jīng shā píng xīng qìng,juàn yǐ róng gēn zuì jiǔ bēi。

立秋日得平远韩齐年元勋手书并诗见怀依韵奉答

胡霙

秋风万里雁来过,回首燕云感慨多。qiū fēng wàn lǐ yàn lái guò,huí shǒu yàn yún gǎn kǎi duō。
天色苍然窥泰岱,浪声东矣诉黄河。tiān sè cāng rán kuī tài dài,làng shēng dōng yǐ sù huáng hé。
与君剪烛连宵话,况我征尘八月歌。yǔ jūn jiǎn zhú lián xiāo huà,kuàng wǒ zhēng chén bā yuè gē。
如此家山如此路,烽烟西北怅如何。rú cǐ jiā shān rú cǐ lù,fēng yān xī běi chàng rú hé。

春日草堂偶成

胡霙

至道在天地,散焉为万殊。zhì dào zài tiān dì,sàn yān wèi wàn shū。
万殊复一本,惟诚斯曰儒。wàn shū fù yī běn,wéi chéng sī yuē rú。
孰则通天人,圣贤焉可诬。shú zé tōng tiān rén,shèng xián yān kě wū。
断断执碎义,汉宋存守株。duàn duàn zhí suì yì,hàn sòng cún shǒu zhū。
汉儒能笃实,宋儒非虚无。hàn rú néng dǔ shí,sòng rú fēi xū wú。
流弊防大甚,况有歧中涂。liú bì fáng dà shén,kuàng yǒu qí zhōng tú。
道统自千古,学统匪一隅。dào tǒng zì qiān gǔ,xué tǒng fěi yī yú。
入道且求学,蹶步宁康衢。rù dào qiě qiú xué,jué bù níng kāng qú。
草堂存吾春,玄会思唐虞。cǎo táng cún wú chūn,xuán huì sī táng yú。