古诗词

胡瑗

和送别原韵

胡瑗

一别情无限,愁心寄晚风。yī bié qíng wú xiàn,chóu xīn jì wǎn fēng。
羡君佳句好,白云和难工。xiàn jūn jiā jù hǎo,bái yún hé nán gōng。

红梅其一

胡瑗

几回错认杏花村,染得猩红浅复深。jǐ huí cuò rèn xìng huā cūn,rǎn dé xīng hóng qiǎn fù shēn。
不道山香盈小院,林家当日是知音。bù dào shān xiāng yíng xiǎo yuàn,lín jiā dāng rì shì zhī yīn。

红梅

胡瑗

玉骨冰肌染嫩红,依依低映粉墙东。yù gǔ bīng jī rǎn nèn hóng,yī yī dī yìng fěn qiáng dōng。
莫教狼藉春泥里,常伴妆台斗艳容。mò jiào láng jí chūn ní lǐ,cháng bàn zhuāng tái dòu yàn róng。