古诗词

郭之奇

庚辰元日溯流剑江

郭之奇

元日光烟湿翠微,意中春在百峰飞。yuán rì guāng yān shī cuì wēi,yì zhōng chūn zài bǎi fēng fēi。
江流就我舒新色,剑气冲牛发旧辉。jiāng liú jiù wǒ shū xīn sè,jiàn qì chōng niú fā jiù huī。
泽鸟连群喧水际,梅花疏影静柴扉。zé niǎo lián qún xuān shuǐ jì,méi huā shū yǐng jìng chái fēi。
阳和此岁知多少,独向东风问瘦肥。yáng hé cǐ suì zhī duō shǎo,dú xiàng dōng fēng wèn shòu féi。

是岁闰王正故首月春至稍迟

郭之奇

东皇首出万民和,千载青阳续汉歌。dōng huáng shǒu chū wàn mín hé,qiān zài qīng yáng xù hàn gē。
水国风光同荡漾,江村谣俗祇婆娑。shuǐ guó fēng guāng tóng dàng yàng,jiāng cūn yáo sú qí pó suō。
勾萌莫叹氤氲浅,解冻方留闰泽多。gōu méng mò tàn yīn yūn qiǎn,jiě dòng fāng liú rùn zé duō。
极目寒峰瞻太皞,波臣一苇奈春何。jí mù hán fēng zhān tài hào,bō chén yī wěi nài chūn hé。

春日苦雪

郭之奇

日不自明借雪光,雪凭风势敢飞扬。rì bù zì míng jiè xuě guāng,xuě píng fēng shì gǎn fēi yáng。
春和力浅难开岁,阴蹇时深欲稚阳。chūn hé lì qiǎn nán kāi suì,yīn jiǎn shí shēn yù zhì yáng。
望入寒烟俱怒发,吹来汨浪自狂忙。wàng rù hán yān jù nù fā,chuī lái mì làng zì kuáng máng。
浮云黪黩真无赖,羁束愁人在水方。fú yún cǎn dú zhēn wú lài,jī shù chóu rén zài shuǐ fāng。

皖江雪望

郭之奇

春风满月未鸣莺,江雪连朝向客迎。chūn fēng mǎn yuè wèi míng yīng,jiāng xuě lián cháo xiàng kè yíng。
氲霭尚迟光澹荡,瑞华先启物勾萌。yūn ǎi shàng chí guāng dàn dàng,ruì huá xiān qǐ wù gōu méng。
铺张吴地同梅峤,妆点南天接玉京。pù zhāng wú dì tóng méi jiào,zhuāng diǎn nán tiān jiē yù jīng。
最是行云交望眼,玄黄杂揉共虚清。zuì shì xíng yún jiāo wàng yǎn,xuán huáng zá róu gòng xū qīng。

二月二日入山东境

郭之奇

八千潮路及东封,章水吴山凡几重。bā qiān cháo lù jí dōng fēng,zhāng shuǐ wú shān fán jǐ zhòng。
北望方知天地远,南车惟向斗枢从。běi wàng fāng zhī tiān dì yuǎn,nán chē wéi xiàng dòu shū cóng。
丘园故梦经年阻,花木春情仲月逢。qiū yuán gù mèng jīng nián zǔ,huā mù chūn qíng zhòng yuè féng。
为问飘飘何所似,岭云一片出幽峰。wèi wèn piāo piāo hé suǒ shì,lǐng yún yī piàn chū yōu fēng。

春分后入东土无日不与诸花共朝夕也

郭之奇

不是憨春不自知,八千川陆总花时。bù shì hān chūn bù zì zhī,bā qiān chuān lù zǒng huā shí。
风光一半销南楫,烟景三分付北骑。fēng guāng yī bàn xiāo nán jí,yān jǐng sān fēn fù běi qí。
道左中心微我适,枝头偏反更谁思。dào zuǒ zhōng xīn wēi wǒ shì,zhī tóu piān fǎn gèng shuí sī。
独怜烂熳红深处,九十春怀并在兹。dú lián làn màn hóng shēn chù,jiǔ shí chūn huái bìng zài zī。

东阿道中稍见诸山逢迎然陵峦低浅殊不惬春望也

郭之奇

江舟二月伴梅开,征马旬朝逐杏来。jiāng zhōu èr yuè bàn méi kāi,zhēng mǎ xún cháo zhú xìng lái。
疲路尚馀千里在,孤怀复向数峰堆。pí lù shàng yú qiān lǐ zài,gū huái fù xiàng shù fēng duī。
山童未称深春色,地古还兴旷士哀。shān tóng wèi chēng shēn chūn sè,dì gǔ hái xīng kuàng shì āi。
屈指东风销几度,空将花事委尘埃。qū zhǐ dōng fēng xiāo jǐ dù,kōng jiāng huā shì wěi chén āi。

午后得雨尘沙稍退诸山作烟云色微觉可人

郭之奇

春深易雨况依山,雨后诸山各静闲。chūn shēn yì yǔ kuàng yī shān,yǔ hòu zhū shān gè jìng xián。
柳伴歌莺偕洗渴,花同征客共清颜。liǔ bàn gē yīng xié xǐ kě,huā tóng zhēng kè gòng qīng yán。
尘光稍逊烟光满,野色相兼暮色还。chén guāng shāo xùn yān guāng mǎn,yě sè xiāng jiān mù sè hái。
颇怪陵阿知浅露,黄昏独下白云关。pǒ guài líng ā zhī qiǎn lù,huáng hūn dú xià bái yún guān。

初十早渡德州河是午至景州

郭之奇

衣带燕齐百事同,微差物候共尘风。yī dài yàn qí bǎi shì tóng,wēi chà wù hòu gòng chén fēng。
春光有限难疏放,野色无边自塞充。chūn guāng yǒu xiàn nán shū fàng,yě sè wú biān zì sāi chōng。
四望独疑山水尽,孤心双系日云中。sì wàng dú yí shān shuǐ jǐn,gū xīn shuāng xì rì yún zhōng。
便劳烟景长为伴,同入金台上苑东。biàn láo yān jǐng zhǎng wèi bàn,tóng rù jīn tái shàng yuàn dōng。

十一晚将至商家林漫望

郭之奇

野日荒荒向夕斜,昏尘未肯厌疲车。yě rì huāng huāng xiàng xī xié,hūn chén wèi kěn yàn pí chē。
春同北至还迟钝,月自东浮尚远遐。chūn tóng běi zhì hái chí dùn,yuè zì dōng fú shàng yuǎn xiá。
燕草微丝看易没,商林晚色望难赊。yàn cǎo wēi sī kàn yì méi,shāng lín wǎn sè wàng nán shē。
欲知客舍随新柳,独数烟条第几家。yù zhī kè shě suí xīn liǔ,dú shù yān tiáo dì jǐ jiā。

北地风沙殊少春色春光懒困倍于人矣

郭之奇

辜负三春是此时,愁心百丈绕游丝。gū fù sān chūn shì cǐ shí,chóu xīn bǎi zhàng rào yóu sī。
飞花片片畴怜汝,芳草萋萋尚忆谁。fēi huā piàn piàn chóu lián rǔ,fāng cǎo qī qī shàng yì shuí。
频拂尘颜清一望,强赊山色慰诸思。pín fú chén yán qīng yī wàng,qiáng shē shān sè wèi zhū sī。
长驱冀北真何事,回首江南梦也宜。zhǎng qū jì běi zhēn hé shì,huí shǒu jiāng nán mèng yě yí。

雄邑道中见易水愤胡马之污清流也

郭之奇

萧萧易水表前名,叹息荆卿事未成。xiāo xiāo yì shuǐ biǎo qián míng,tàn xī jīng qīng shì wèi chéng。
壮士秦廷空浪死,衣冠是日仅偷生。zhuàng shì qín tíng kōng làng sǐ,yī guān shì rì jǐn tōu shēng。
膻尘遂染寒风色,茄管宁知变徵声。shān chén suì rǎn hán fēng sè,jiā guǎn níng zhī biàn zhēng shēng。
最下流头经马饮,春来岸草尚欹倾。zuì xià liú tóu jīng mǎ yǐn,chūn lái àn cǎo shàng yī qīng。

晓发新城喜见西山山色尚在明灭间也

郭之奇

忽扫尘容向郁葱,西山结色有无中。hū sǎo chén róng xiàng yù cōng,xī shān jié sè yǒu wú zhōng。
轻云自在分晴岫,杂树因依合远空。qīng yún zì zài fēn qíng xiù,zá shù yīn yī hé yuǎn kōng。
极目安知春所际,息心堪与日相同。jí mù ān zhī chūn suǒ jì,xī xīn kān yǔ rì xiāng tóng。
颇疑朝市喧阗处,独有烟霞出晓风。pǒ yí cháo shì xuān tián chù,dú yǒu yān xiá chū xiǎo fēng。

薄暮将至涿鹿诸峰片片可数明月忽自东相映矣

郭之奇

朝夕看山山暂亲,苍玄眼际划然陈。cháo xī kàn shān shān zàn qīn,cāng xuán yǎn jì huà rán chén。
自缘丘壑关情素,转觉风烟入望新。zì yuán qiū hè guān qíng sù,zhuǎn jué fēng yān rù wàng xīn。
随意行云思就客,无心去鸟巧先人。suí yì xíng yún sī jiù kè,wú xīn qù niǎo qiǎo xiān rén。
稍需明镜飞天上,更作千峰一片春。shāo xū míng jìng fēi tiān shàng,gèng zuò qiān fēng yī piàn chūn。

季夏六日过徐九一小坐同集者为方肃之周仪伯分得先字二首

郭之奇

触热相烦度午烟,同人不速乃翩翩。chù rè xiāng fán dù wǔ yān,tóng rén bù sù nǎi piān piān。
微勤问业归文酒,即事求心寄石泉。wēi qín wèn yè guī wén jiǔ,jí shì qiú xīn jì shí quán。
美酝三升方计日,冰壶一片已千年。měi yùn sān shēng fāng jì rì,bīng hú yī piàn yǐ qiān nián。
颇疑大隐金门地,尚有无怀共葛天。pǒ yí dà yǐn jīn mén dì,shàng yǒu wú huái gòng gé tiān。

季夏六日过徐九一小坐同集者为方肃之周仪伯分得先字二首

郭之奇

同异苔岑又十年,久拚世法与周旋。tóng yì tái cén yòu shí nián,jiǔ pàn shì fǎ yǔ zhōu xuán。
人间独傲俱馀子,海内相知只数贤。rén jiān dú ào jù yú zi,hǎi nèi xiāng zhī zhǐ shù xián。
晨夕何甘心外迹,古今谁是踵如肩。chén xī hé gān xīn wài jì,gǔ jīn shuí shì zhǒng rú jiān。
旧闻闲暇披衣者,言笑无厌未偶然。jiù wén xián xiá pī yī zhě,yán xiào wú yàn wèi ǒu rán。

杨葵宸宫赞分桐晋府特上捕蝗之章诗以柬之

郭之奇

西山雨过爽飞初,酷暑骄阳今渐除。xī shān yǔ guò shuǎng fēi chū,kù shǔ jiāo yáng jīn jiàn chú。
彩笔遂干参井气,咨诹还上斗辰居。cǎi bǐ suì gàn cān jǐng qì,zī zōu hái shàng dòu chén jū。
周桐遗叶于唐是,汲节便宜想汉如。zhōu tóng yí yè yú táng shì,jí jié biàn yí xiǎng hàn rú。
便拟姚崇蝗害息,救时一事总君馀。biàn nǐ yáo chóng huáng hài xī,jiù shí yī shì zǒng jūn yú。

葵宸有相念之语复以诗答其意

郭之奇

升沉端不问君平,千里相思叹友生。shēng chén duān bù wèn jūn píng,qiān lǐ xiāng sī tàn yǒu shēng。
自学玄奇甘寂寞,独期清俭减驺声。zì xué xuán qí gān jì mò,dú qī qīng jiǎn jiǎn zōu shēng。
六年久令诗书负,八载依稀礼乐明。liù nián jiǔ lìng shī shū fù,bā zài yī xī lǐ lè míng。
愧汝师臣犹鞅掌,于余执戟未全轻。kuì rǔ shī chén yóu yāng zhǎng,yú yú zhí jǐ wèi quán qīng。

会昌登陆山行即目

郭之奇

一月江舟江水穷,清朝逾岭岭云同。yī yuè jiāng zhōu jiāng shuǐ qióng,qīng cháo yú lǐng lǐng yún tóng。
回溪九折看来往,窈谷千林问塞通。huí xī jiǔ zhé kàn lái wǎng,yǎo gǔ qiān lín wèn sāi tōng。
山色淡浓松雨外,泉声深浅草烟中。shān sè dàn nóng sōng yǔ wài,quán shēng shēn qiǎn cǎo yān zhōng。
要能此地心魂息,甚愧驱驰一远躬。yào néng cǐ dì xīn hún xī,shén kuì qū chí yī yuǎn gōng。

修邑志成有不察而斋怒者乃得谤又以有所誉来也感而赋之四首

郭之奇

文献萧萧近百年,敢云千载定斯篇。wén xiàn xiāo xiāo jìn bǎi nián,gǎn yún qiān zài dìng sī piān。
于人行直惟三代,自我为正指九天。yú rén xíng zhí wéi sān dài,zì wǒ wèi zhèng zhǐ jiǔ tiān。
非鉴无情应有怒,以汤止沸岂能平。fēi jiàn wú qíng yīng yǒu nù,yǐ tāng zhǐ fèi qǐ néng píng。
明知户说终何术,苟信余怀亦所坚。míng zhī hù shuō zhōng hé shù,gǒu xìn yú huái yì suǒ jiān。