古诗词

郭之奇

固镇驿阻滞感述

郭之奇

蹇蹇趋王日,騑騑周道朝。jiǎn jiǎn qū wáng rì,fēi fēi zhōu dào cháo。
时危贤者贱,世乱仆夫骄。shí wēi xián zhě jiàn,shì luàn pū fū jiāo。
敢自悲迟滞,如何驾远遥。gǎn zì bēi chí zhì,rú hé jià yuǎn yáo。
晨林风鹊乱,昏树月乌噍。chén lín fēng què luàn,hūn shù yuè wū jiào。
未静烟尘色,谁怜羽翼焦。wèi jìng yān chén sè,shuí lián yǔ yì jiāo。
穷途西日暮,酷昼午云烧。qióng tú xī rì mù,kù zhòu wǔ yún shāo。
长息思原隰,饥心望阙朝。zhǎng xī sī yuán xí,jī xīn wàng quē cháo。
嗟嗟行役者,徒尔复歌谣。jiē jiē xíng yì zhě,tú ěr fù gē yáo。

利国监晓发

郭之奇

晨光谁共悦,物性与人情。chén guāng shuí gòng yuè,wù xìng yǔ rén qíng。
所畏红尘动,故穿绿霭行。suǒ wèi hóng chén dòng,gù chuān lǜ ǎi xíng。
蝉声初露濯,林影乍风明。chán shēng chū lù zhuó,lín yǐng zhà fēng míng。
渐出前山色,孤闻一水声。jiàn chū qián shān sè,gū wén yī shuǐ shēng。
因之深自省,遂觉有同迎。yīn zhī shēn zì shěng,suì jué yǒu tóng yíng。
念此征途扰,犹能静理生。niàn cǐ zhēng tú rǎo,yóu néng jìng lǐ shēng。

书情呈倪玉汝宫端

郭之奇

惜诵期终悯,缄思绝世挐。xī sòng qī zhōng mǐn,jiān sī jué shì ná。
顿承英哲诲,因向旧怀摅。dùn chéng yīng zhé huì,yīn xiàng jiù huái shū。
忆昔疲南亩,移情赴北车。yì xī pí nán mǔ,yí qíng fù běi chē。
逢时多曲折,自守一千徐。féng shí duō qū zhé,zì shǒu yī qiān xú。
趋舍方违众,否臧欲任予。qū shě fāng wéi zhòng,fǒu zāng yù rèn yǔ。
矜愚忘草莽,豁达对簪裾。jīn yú wàng cǎo mǎng,huō dá duì zān jū。
但谓方肠坦,不知世故疏。dàn wèi fāng cháng tǎn,bù zhī shì gù shū。
鄙夷繇径至,忽略当门锄。bǐ yí yáo jìng zhì,hū lüè dāng mén chú。
昭质虽纷饰,陈辞未得舒。zhāo zhì suī fēn shì,chén cí wèi dé shū。
终然迷忌讳,遂尔触崎岖。zhōng rán mí jì huì,suì ěr chù qí qū。
远集将何所,卑飞或可居。yuǎn jí jiāng hé suǒ,bēi fēi huò kě jū。
公庭歌锡爵,独坐耻空书。gōng tíng gē xī jué,dú zuò chǐ kōng shū。
亦有心怜者,谁为手援欤。yì yǒu xīn lián zhě,shuí wèi shǒu yuán yú。
以兹时亟失,只与意踌躇。yǐ zī shí jí shī,zhǐ yǔ yì chóu chú。
在我惟求犮,于人敢吐茹。zài wǒ wéi qiú bá,yú rén gǎn tǔ rú。
非关难援引,本自少声誉。fēi guān nán yuán yǐn,běn zì shǎo shēng yù。
攘诟依清白,离尤入静虚。rǎng gòu yī qīng bái,lí yóu rù jìng xū。
去来仍直道,先后念皇舆。qù lái réng zhí dào,xiān hòu niàn huáng yú。
怆恻春秋代,吁嗟日月除。chuàng cè chūn qiū dài,xū jiē rì yuè chú。
悠悠长路渺,歉歉一身馀。yōu yōu zhǎng lù miǎo,qiàn qiàn yī shēn yú。
瞻顾观民极,阽危问服初。zhān gù guān mín jí,diàn wēi wèn fú chū。
前修苟不失,夫子谓何如。qián xiū gǒu bù shī,fū zi wèi hé rú。

送何香山师相

郭之奇

丘梁绝代睹,名业与公巍。qiū liáng jué dài dǔ,míng yè yǔ gōng wēi。
十载师臣席,三年论道扉。shí zài shī chén xí,sān nián lùn dào fēi。
硕肤明逊节,宠利戒深讥。shuò fū míng xùn jié,chǒng lì jiè shēn jī。
龙德当渊跃,虎争下殿归。lóng dé dāng yuān yuè,hǔ zhēng xià diàn guī。
人嗟风度远,我念雪门违。rén jiē fēng dù yuǎn,wǒ niàn xuě mén wéi。
斗极于南是,凉雱自北非。dòu jí yú nán shì,liáng pāng zì běi fēi。
星轺初夕发,明主久宵衣。xīng yáo chū xī fā,míng zhǔ jiǔ xiāo yī。
屈指东居日,悲心俟渚飞。qū zhǐ dōng jū rì,bēi xīn qí zhǔ fēi。

春日行

郭之奇

春日春江春气翔,有客宛在水中央。chūn rì chūn jiāng chūn qì xiáng,yǒu kè wǎn zài shuǐ zhōng yāng。
东村歌笑喧儿女,西岸雪艳逞梅香。dōng cūn gē xiào xuān ér nǚ,xī àn xuě yàn chěng méi xiāng。
不知春色何处动,但闻春至绕春肠。bù zhī chūn sè hé chù dòng,dàn wén chūn zhì rào chūn cháng。
因启纱窗来晓望,飘飘兀自北风凉。yīn qǐ shā chuāng lái xiǎo wàng,piāo piāo wù zì běi fēng liáng。
应为乾坤除枯萎,洒扫山川俟春光,从此窅冥开至阳。yīng wèi qián kūn chú kū wēi,sǎ sǎo shān chuān qí chūn guāng,cóng cǐ yǎo míng kāi zhì yáng。
太平年,景物昌。tài píng nián,jǐng wù chāng。
清时朝野尽皇唐,普天之下乐无方。qīng shí cháo yě jǐn huáng táng,pǔ tiān zhī xià lè wú fāng。
虽为客,莫思乡。suī wèi kè,mò sī xiāng。
我生遭明盛,一日须千觞。wǒ shēng zāo míng shèng,yī rì xū qiān shāng。
江头有酒莫辞醉,醉后歌讴有道长。jiāng tóu yǒu jiǔ mò cí zuì,zuì hòu gē ōu yǒu dào zhǎng。

夜坐吟

郭之奇

除夕既除春夕饶,焚香高拱度春宵。chú xī jì chú chūn xī ráo,fén xiāng gāo gǒng dù chūn xiāo。
风出江声波发船,长歌顾影一凄然。fēng chū jiāng shēng bō fā chuán,zhǎng gē gù yǐng yī qī rán。
歌已歇,转悲吟。gē yǐ xiē,zhuǎn bēi yín。
空有曲,孰关心。kōng yǒu qū,shú guān xīn。
心不同,曲徒工。xīn bù tóng,qū tú gōng。
馀此调,入江流。yú cǐ diào,rù jiāng liú。
江流终相和,知音错向人间求。jiāng liú zhōng xiāng hé,zhī yīn cuò xiàng rén jiān qiú。

长相思

郭之奇

长相思,在长江。zhǎng xiāng sī,zài zhǎng jiāng。
云端有女拥朱幢,玉手相招不肯降。yún duān yǒu nǚ yōng zhū chuáng,yù shǒu xiāng zhāo bù kěn jiàng。
下方无缘通情愫,稽首再拜立纱窗。xià fāng wú yuán tōng qíng sù,jī shǒu zài bài lì shā chuāng。
我有白璧价无双,愿因长风献尊前。wǒ yǒu bái bì jià wú shuāng,yuàn yīn zhǎng fēng xiàn zūn qián。
中途犹恐黑云逢,阊阖之门未应闭,扁舟何事阻奔泷。zhōng tú yóu kǒng hēi yún féng,chāng hé zhī mén wèi yīng bì,biǎn zhōu hé shì zǔ bēn lóng。
长相思,水淙淙。zhǎng xiāng sī,shuǐ cóng cóng。

胡无人

郭之奇

犬羊狼戾肆骄矜,旄头光影四飞腾。quǎn yáng láng lì sì jiāo jīn,máo tóu guāng yǐng sì fēi téng。
须臾万甲窥青海,唐突千骑环白登。xū yú wàn jiǎ kuī qīng hǎi,táng tū qiān qí huán bái dēng。
皇风广漠包胡越,恩许酋奴朝闉阙。huáng fēng guǎng mò bāo hú yuè,ēn xǔ qiú nú cháo yīn quē。
丑类终难文德敷,阶舞羽干阃授钺。chǒu lèi zhōng nán wén dé fū,jiē wǔ yǔ gàn kǔn shòu yuè。
天兵如日胡如霜,疾趋阳岭还定襄。tiān bīng rú rì hú rú shuāng,jí qū yáng lǐng hái dìng xiāng。
还定襄,渭耻雪,渐次收边复扫穴。hái dìng xiāng,wèi chǐ xuě,jiàn cì shōu biān fù sǎo xué。
樊侯横十万,卫国率三千。fán hóu héng shí wàn,wèi guó lǜ sān qiān。
胡无人,敢逆天。hú wú rén,gǎn nì tiān。

春闺八首其二

郭之奇

晨起幽香送,晓风谢落梅。chén qǐ yōu xiāng sòng,xiǎo fēng xiè luò méi。
羞与愁人对,寂寂向青苔。xiū yǔ chóu rén duì,jì jì xiàng qīng tái。
好留明春色,含意待君来。hǎo liú míng chūn sè,hán yì dài jūn lái。

春闺八首其二

郭之奇

流莺花下啭,罗帏始春声。liú yīng huā xià zhuàn,luó wéi shǐ chūn shēng。
妾痴从莺语,莺娇向妾鸣。qiè chī cóng yīng yǔ,yīng jiāo xiàng qiè míng。
莫待春光老,为侬啼玉京。mò dài chūn guāng lǎo,wèi nóng tí yù jīng。

春闺八首其二

郭之奇

晴日寒烟敛,霜轻华露滋。qíng rì hán yān liǎn,shuāng qīng huá lù zī。
池塘伤心碧,春来芳色垂。chí táng shāng xīn bì,chūn lái fāng sè chuí。
妾身不如草,君去玉颜移。qiè shēn bù rú cǎo,jūn qù yù yán yí。

春闺八首其二

郭之奇

飞蓬辞膏沐,无复向妆谋。fēi péng cí gāo mù,wú fù xiàng zhuāng móu。
卉木犹春好,妾鬓独惊秋。huì mù yóu chūn hǎo,qiè bìn dú jīng qiū。
鬒云终何似,已当吟白头。zhěn yún zhōng hé shì,yǐ dāng yín bái tóu。
谁怜拥髻泣,愁绝自登楼。shuí lián yōng jì qì,chóu jué zì dēng lóu。

春闺八首其二

郭之奇

卷帘开玉匣,庭影百花流。juǎn lián kāi yù xiá,tíng yǐng bǎi huā liú。
低徊怜新饰,红紫杂妆浮。dī huái lián xīn shì,hóng zǐ zá zhuāng fú。
那得双蛾黛,一回万里眸。nà dé shuāng é dài,yī huí wàn lǐ móu。
朱颜君错过,枉自觅封侯。zhū yán jūn cuò guò,wǎng zì mì fēng hóu。

春闺八首其二

郭之奇

朝来三青鸟,为报远相思。cháo lái sān qīng niǎo,wèi bào yuǎn xiāng sī。
开缄碧纱牖,东风拂恨吹。kāi jiān bì shā yǒu,dōng fēng fú hèn chuī。
良人红尘陌,犹言怅天涯。liáng rén hóng chén mò,yóu yán chàng tiān yá。
可怜深闺里,长日守春缡。kě lián shēn guī lǐ,zhǎng rì shǒu chūn lí。

春闺八首其二

郭之奇

闻道幽燕地,春寒雪犹花。wén dào yōu yàn dì,chūn hán xuě yóu huā。
灯前捣衣寄,要襋冷霜华。dēng qián dǎo yī jì,yào jí lěng shuāng huá。
明朝辞素手,迢递向天涯。míng cháo cí sù shǒu,tiáo dì xiàng tiān yá。
传语好人服,无令黄里嗟。chuán yǔ hǎo rén fú,wú lìng huáng lǐ jiē。

古歌

郭之奇

古今荡荡入相思,古不休,今不休。gǔ jīn dàng dàng rù xiāng sī,gǔ bù xiū,jīn bù xiū。
我生其时,何日自繇,转眼白头。wǒ shēng qí shí,hé rì zì yáo,zhuǎn yǎn bái tóu。
节序肯饶人,云物何悠悠。jié xù kěn ráo rén,yún wù hé yōu yōu。
秋虫暮入耳,霜鸿朝入视。qiū chóng mù rù ěr,shuāng hóng cháo rù shì。
蹀躞步郊原,愁坐不能起。dié xiè bù jiāo yuán,chóu zuò bù néng qǐ。

悲歌

郭之奇

欲歌恐泪先放,欲望恐泪先垂。yù gē kǒng lèi xiān fàng,yù wàng kǒng lèi xiān chuí。
风吹日微,百草变衰。fēng chuī rì wēi,bǎi cǎo biàn shuāi。
所思寸云生,所见千林满。suǒ sī cùn yún shēng,suǒ jiàn qiān lín mǎn。
举手折千林,尽作一寸短。jǔ shǒu zhé qiān lín,jǐn zuò yī cùn duǎn。

古诗二首

郭之奇

人寿非金石,何以结天年。rén shòu fēi jīn shí,hé yǐ jié tiān nián。
我身非珠玉,何以结世缘。wǒ shēn fēi zhū yù,hé yǐ jié shì yuán。
优哉游哉,与我周旋。yōu zāi yóu zāi,yǔ wǒ zhōu xuán。
人不我欢,我亦天全。rén bù wǒ huān,wǒ yì tiān quán。

古诗二首

郭之奇

戚戚图终古,终古不私戴。qī qī tú zhōng gǔ,zhōng gǔ bù sī dài。
枯树泣秋风,秋风不少爱。kū shù qì qiū fēng,qiū fēng bù shǎo ài。
优哉游哉,时其不再。yōu zāi yóu zāi,shí qí bù zài。
与世推移,观生进退。yǔ shì tuī yí,guān shēng jìn tuì。

追和张曲江感遇诗步韵四首

郭之奇

俨若先贤对,悠然江夜清。yǎn ruò xiān xián duì,yōu rán jiāng yè qīng。
故因流水意,忽动高山情。gù yīn liú shuǐ yì,hū dòng gāo shān qíng。
乡国垂光气,史籍熠玄精。xiāng guó chuí guāng qì,shǐ jí yì xuán jīng。
素怀私淑志,抚此尚愚诚。sù huái sī shū zhì,fǔ cǐ shàng yú chéng。