古诗词

陈子升

咏怀古迹五首

陈子升

韩公谪宦叹崎岖,我亦曾游恨有馀。hán gōng zhé huàn tàn qí qū,wǒ yì céng yóu hèn yǒu yú。
催老只缘千嶂雪,罢朝非为一封书。cuī lǎo zhǐ yuán qiān zhàng xuě,bà cháo fēi wèi yī fēng shū。
晚年好佛心方切,中路逢仙事也虚。wǎn nián hǎo fú xīn fāng qiè,zhōng lù féng xiān shì yě xū。
能使世间魑魅息,不烦容徙恶溪鱼。néng shǐ shì jiān chī mèi xī,bù fán róng xǐ è xī yú。

集唐

陈子升

一生自是悠悠者,遽落丹霄起爱憎。yī shēng zì shì yōu yōu zhě,jù luò dān xiāo qǐ ài zēng。
岭树重遮千里目,雪山愁送五溪僧。lǐng shù zhòng zhē qiān lǐ mù,xuě shān chóu sòng wǔ xī sēng。
窗临绝涧闻流水,叶尽孤村见夜灯。chuāng lín jué jiàn wén liú shuǐ,yè jǐn gū cūn jiàn yè dēng。
不为困穷宁有此,曲栏愁绝每长凭。bù wèi kùn qióng níng yǒu cǐ,qū lán chóu jué měi zhǎng píng。

集唐

陈子升

此心期与故人同,独把一杯山馆中。cǐ xīn qī yǔ gù rén tóng,dú bǎ yī bēi shān guǎn zhōng。
古往今来只如此,谗言巧佞傥无穷。gǔ wǎng jīn lái zhǐ rú cǐ,chán yán qiǎo nìng tǎng wú qióng。
孤云独鸟川光暮,九点秋烟黛色空。gū yún dú niǎo chuān guāng mù,jiǔ diǎn qiū yān dài sè kōng。
欲吊灵均能赋否,楚魂吟去月朦胧。yù diào líng jūn néng fù fǒu,chǔ hún yín qù yuè méng lóng。

送远集古

陈子升

艰危须仗济时才,儒术于我何有哉。jiān wēi xū zhàng jì shí cái,rú shù yú wǒ hé yǒu zāi。
万里只携孤剑去,群心能捧大明来。wàn lǐ zhǐ xié gū jiàn qù,qún xīn néng pěng dà míng lái。
忽蒙汉诏还冠冕,更取峰霞入酒杯。hū méng hàn zhào hái guān miǎn,gèng qǔ fēng xiá rù jiǔ bēi。
期向金陵醉江树,东山朝日翠屏开。qī xiàng jīn líng zuì jiāng shù,dōng shān cháo rì cuì píng kāi。

送黎遂球公车北上

陈子升

南地犹思北地寒,今春当作来春看。nán dì yóu sī běi dì hán,jīn chūn dāng zuò lái chūn kàn。
上林始信成名易,芳草无忧行路难。shàng lín shǐ xìn chéng míng yì,fāng cǎo wú yōu xíng lù nán。
黄雀野田时一见,青骢到处欲为欢。huáng què yě tián shí yī jiàn,qīng cōng dào chù yù wèi huān。
只今愁煞离弦笛,还望青云整羽翰。zhǐ jīn chóu shā lí xián dí,hái wàng qīng yún zhěng yǔ hàn。

四时诗

陈子升

子春振琴响,卜夏擅诗家。zi chūn zhèn qín xiǎng,bo xià shàn shī jiā。
还邀奕秋戏,一路款冬花。hái yāo yì qiū xì,yī lù kuǎn dōng huā。

柳波曲其一

陈子升

烟锁池塘柳,灯垂锦槛波。yān suǒ chí táng liǔ,dēng chuí jǐn kǎn bō。
回波初试舞,折柳即闻歌。huí bō chū shì wǔ,zhé liǔ jí wén gē。

元夜咏灯影

陈子升

珠映千门月,花生四壁春。zhū yìng qiān mén yuè,huā shēng sì bì chūn。
还因相见处,得倚可怜人。hái yīn xiāng jiàn chù,dé yǐ kě lián rén。

怀欧大之康州

陈子升

君向西江去,西江春水深。jūn xiàng xī jiāng qù,xī jiāng chūn shuǐ shēn。
回看升斗水,犹苦涸鱼心。huí kàn shēng dòu shuǐ,yóu kǔ hé yú xīn。

上元夜不得傅二同席

陈子升

春灯合形影,却被春灯隔。chūn dēng hé xíng yǐng,què bèi chūn dēng gé。
今夜烛光残,绝缨何处客。jīn yè zhú guāng cán,jué yīng hé chù kè。

歌者文鸾曾为岑公子使免于难岑心感之与予别二十年江村重遇索予昼扇因援笔以慰之

陈子升

曾排公子难,会是美人恩。céng pái gōng zi nán,huì shì měi rén ēn。
偏馀歌舞意,潇洒叩柴门。piān yú gē wǔ yì,xiāo sǎ kòu chái mén。

口号讯黄公

陈子升

宫阙崔嵬尽,间关洒扫多。gōng quē cuī wéi jǐn,jiān guān sǎ sǎo duō。
嗟君追骏足,西去近如何。jiē jūn zhuī jùn zú,xī qù jìn rú hé。

示家僮

陈子升

翟尉方罗雀,任公尚钓鱼。dí wèi fāng luó què,rèn gōng shàng diào yú。
行藏吾若此,君意定焉如。xíng cáng wú ruò cǐ,jūn yì dìng yān rú。

家僮答

陈子升

世才无八斗,君橐少千金。shì cái wú bā dòu,jūn tuó shǎo qiān jīn。
欲审低昂处,空伤去住心。yù shěn dī áng chù,kōng shāng qù zhù xīn。

明君怨

陈子升

单于出何所,燕支山上猎。dān yú chū hé suǒ,yàn zhī shān shàng liè。
当日此山名,谁知便呼妾。dāng rì cǐ shān míng,shuí zhī biàn hū qiè。

长门怨

陈子升

毾㲪铺淡色,屈戍动虚声。tà dēng pù dàn sè,qū shù dòng xū shēng。
不是君恩重,谁堪问长卿。bù shì jūn ēn zhòng,shuí kān wèn zhǎng qīng。

飞燕咏

陈子升

射鸟还来凤,君王总不知。shè niǎo hái lái fèng,jūn wáng zǒng bù zhī。
承恩看合德,玉面发赪时。chéng ēn kàn hé dé,yù miàn fā chēng shí。

玉阶草

陈子升

敛袖出屏香,摇綦历阶草。liǎn xiù chū píng xiāng,yáo qí lì jiē cǎo。
三十六宫中,自守青苔老。sān shí liù gōng zhōng,zì shǒu qīng tái lǎo。

杨白花

陈子升

可怜杨白花,飞似海青鸟。kě lián yáng bái huā,fēi shì hǎi qīng niǎo。
鸟衔花不来,空见他花嬲。niǎo xián huā bù lái,kōng jiàn tā huā niǎo。

客居五咏竹

陈子升

屋后藏深竹,情知欲避人。wū hòu cáng shēn zhú,qíng zhī yù bì rén。
钓鱼向东海,难折一竿春。diào yú xiàng dōng hǎi,nán zhé yī gān chūn。