古诗词

陶天球

春雨

陶天球

春雨暗长林,春朝花气侵。chūn yǔ àn zhǎng lín,chūn cháo huā qì qīn。
湿云山径小,烟树草堂深。shī yún shān jìng xiǎo,yān shù cǎo táng shēn。
有恨曾留梦,无言好付琴。yǒu hèn céng liú mèng,wú yán hǎo fù qín。
阴晴殊未定,予亦复何心。yīn qíng shū wèi dìng,yǔ yì fù hé xīn。

送查伊璜还浙

陶天球

北风吹落梅花新,剩水残山感梦频。běi fēng chuī luò méi huā xīn,shèng shuǐ cán shān gǎn mèng pín。
云暗越台愁别骑,雪晴秦望待归人。yún àn yuè tái chóu bié qí,xuě qíng qín wàng dài guī rén。
违时独许文章贵,异地相思性命真。wéi shí dú xǔ wén zhāng guì,yì dì xiāng sī xìng mìng zhēn。
沉醉离亭看落日,茫茫东海尽黄尘。chén zuì lí tíng kàn luò rì,máng máng dōng hǎi jǐn huáng chén。

挽王虎贲

陶天球

野火春烧万木空,茫茫泉路哭英雄。yě huǒ chūn shāo wàn mù kōng,máng máng quán lù kū yīng xióng。
三千肤发干戈里,一代君臣草莽中。sān qiān fū fā gàn gē lǐ,yī dài jūn chén cǎo mǎng zhōng。
天命否来无妙算,将军亡后有威风。tiān mìng fǒu lái wú miào suàn,jiāng jūn wáng hòu yǒu wēi fēng。
滔滔远逝厓门水,今古东流恨未穷。tāo tāo yuǎn shì yá mén shuǐ,jīn gǔ dōng liú hèn wèi qióng。

送高望公入山

陶天球

子竟归山山亦知,临歧犹索我题诗。zi jìng guī shān shān yì zhī,lín qí yóu suǒ wǒ tí shī。
可怜一路王孙草,不似春风梦裹时。kě lián yī lù wáng sūn cǎo,bù shì chūn fēng mèng guǒ shí。