古诗词

陆嘉淑

汉宫春·客中九日

陆嘉淑

极目平芜,见疏林萧飒,远水弥漫。jí mù píng wú,jiàn shū lín xiāo sà,yuǎn shuǐ mí màn。
举头一声哀雁,别泪空弹。jǔ tóu yī shēng āi yàn,bié lèi kōng dàn。
秋容惨淡,但心伤、行路艰难。qiū róng cǎn dàn,dàn xīn shāng xíng lù jiān nán。
何况是、重阳时节,天涯风景凄然。hé kuàng shì zhòng yáng shí jié,tiān yá fēng jǐng qī rán。
长恨征途憔悴,叹敝裘风雨,疲马关山。zhǎng hèn zhēng tú qiáo cuì,tàn bì qiú fēng yǔ,pí mǎ guān shān。
为问故园黄菊,知有谁看。wèi wèn gù yuán huáng jú,zhī yǒu shuí kàn。
风吹破帽,漫凭高、一醉尊前。fēng chuī pò mào,màn píng gāo yī zuì zūn qián。
浑未解、远游何意,白云回首江天。hún wèi jiě yuǎn yóu hé yì,bái yún huí shǒu jiāng tiān。