古诗词

陆卿

端州郊楼遣病

陆卿

病起眺寒林,林塘楚楚净。bìng qǐ tiào hán lín,lín táng chǔ chǔ jìng。
云疲懒出山,竹傲横穿径。yún pí lǎn chū shān,zhú ào héng chuān jìng。
小艇泛秋花,孤翎掠水镜。xiǎo tǐng fàn qiū huā,gū líng lüè shuǐ jìng。
闲情感夕佳,入眼幽光靓。xián qíng gǎn xī jiā,rù yǎn yōu guāng jìng。

暮春雨中过荷村访舒菊泉夜宿吴仲书山房

陆卿

竟造幽人室,春光肯负余。jìng zào yōu rén shì,chūn guāng kěn fù yú。
花慵如出沐,柳曳似经梳。huā yōng rú chū mù,liǔ yè shì jīng shū。
坐久逢梅落,棋深听子疏。zuò jiǔ féng méi luò,qí shēn tīng zi shū。
松风留好梦,酒醒满床书。sōng fēng liú hǎo mèng,jiǔ xǐng mǎn chuáng shū。

步韵答郭尔兴

陆卿

吾亦清狂者,为君操古琴。wú yì qīng kuáng zhě,wèi jūn cāo gǔ qín。
乾坤双眼白,风雨一灯深。qián kūn shuāng yǎn bái,fēng yǔ yī dēng shēn。
芳草暮云隔,美人幽梦寻。fāng cǎo mù yún gé,měi rén yōu mèng xún。
梅川花候冷,凭几发微吟。méi chuān huā hòu lěng,píng jǐ fā wēi yín。

春日怀喜年叔兼讯傅由庚

陆卿

夙具山居僻,桃源不易逢。sù jù shān jū pì,táo yuán bù yì féng。
一犁春后绿,几树宅边红。yī lí chūn hòu lǜ,jǐ shù zhái biān hóng。
敢曰非穷士,居然有古风。gǎn yuē fēi qióng shì,jū rán yǒu gǔ fēng。
更闻金谷近,酒债未从容。gèng wén jīn gǔ jìn,jiǔ zhài wèi cóng róng。

渫园

陆卿

小窗幽且洁,高卧是良谋。xiǎo chuāng yōu qiě jié,gāo wò shì liáng móu。
门掩炉烟定,风来花气浮。mén yǎn lú yān dìng,fēng lái huā qì fú。
松阴三径寂,竹响数竿秋。sōng yīn sān jìng jì,zhú xiǎng shù gān qiū。
剥啄伊谁子,名僧一刺投。bō zhuó yī shuí zi,míng sēng yī cì tóu。

江上不寐

陆卿

百感填胸弗自由,新诗敢拟到随州。bǎi gǎn tián xiōng fú zì yóu,xīn shī gǎn nǐ dào suí zhōu。
古云抱石疑生蒂,衰柳垂堤若系舟。gǔ yún bào shí yí shēng dì,shuāi liǔ chuí dī ruò xì zhōu。
月意将残魂化水,虫吟渐壮气兼秋。yuè yì jiāng cán hún huà shuǐ,chóng yín jiàn zhuàng qì jiān qiū。
渔蓑此日从飘泊,生计惟堪问白鸥。yú suō cǐ rì cóng piāo pō,shēng jì wéi kān wèn bái ōu。

落花

陆卿

风流犹记旧相偎,洗却铅华另结胎。fēng liú yóu jì jiù xiāng wēi,xǐ què qiān huá lìng jié tāi。
饱阅炎凉羞献笑,无端聚散莫兴哀。bǎo yuè yán liáng xiū xiàn xiào,wú duān jù sàn mò xīng āi。
情缘到底方知冷,世事回头尽可猜。qíng yuán dào dǐ fāng zhī lěng,shì shì huí tóu jǐn kě cāi。
姚魏未须矜异艳,行看次第衬苍苔。yáo wèi wèi xū jīn yì yàn,xíng kàn cì dì chèn cāng tái。

立春袁挺生介若以感怀诗见投步韵答之

陆卿

多难惭存未死身,荒山惊见历书新。duō nán cán cún wèi sǐ shēn,huāng shān jīng jiàn lì shū xīn。
十围旧柳犹存汉,七日孤臣敢乞秦。shí wéi jiù liǔ yóu cún hàn,qī rì gū chén gǎn qǐ qín。
如戟须髯空负我,无情花草自争春。rú jǐ xū rán kōng fù wǒ,wú qíng huā cǎo zì zhēng chūn。
闲来读史愁来饮,架上樽中或未贫。xián lái dú shǐ chóu lái yǐn,jià shàng zūn zhōng huò wèi pín。

怀洪东木谢梁也两给谏

陆卿

年来抗节与时违,家国飘零各未归。nián lái kàng jié yǔ shí wéi,jiā guó piāo líng gè wèi guī。
给事山亭开雀省,康王茅屋易龙衣。gěi shì shān tíng kāi què shěng,kāng wáng máo wū yì lóng yī。
辱金久已羞同炼,灵豆何从得度饥。rǔ jīn jiǔ yǐ xiū tóng liàn,líng dòu hé cóng dé dù jī。
吾道自应长守困,且栽薜荔坐渔矶。wú dào zì yīng zhǎng shǒu kùn,qiě zāi bì lì zuò yú jī。

燕台逢黄原虚话旧

陆卿

十五年间梦里过,相逢扼腕共蹉跎。shí wǔ nián jiān mèng lǐ guò,xiāng féng è wàn gòng cuō tuó。
衣冠谁是当时者,须鬓其如此日何。yī guān shuí shì dāng shí zhě,xū bìn qí rú cǐ rì hé。
漠漠寒云迷玉马,萋萋荒草没铜驼。mò mò hán yún mí yù mǎ,qī qī huāng cǎo méi tóng tuó。
由来燕赵多悲感,携向青帘且放歌。yóu lái yàn zhào duō bēi gǎn,xié xiàng qīng lián qiě fàng gē。

广陵返棹

陆卿

摇摇一棹荡斜晖,行止年来与愿违。yáo yáo yī zhào dàng xié huī,xíng zhǐ nián lái yǔ yuàn wéi。
淮水自奔京口出,春风又送广陵归。huái shuǐ zì bēn jīng kǒu chū,chūn fēng yòu sòng guǎng líng guī。
途穷泪洒冯生铗,金尽寒侵季子衣。tú qióng lèi sǎ féng shēng jiá,jīn jǐn hán qīn jì zi yī。
莫问隋堤重回首,暮鸦空向玉钩飞。mò wèn suí dī zhòng huí shǒu,mù yā kōng xiàng yù gōu fēi。

久客还渫园

陆卿

数架牙签尘网垂,庭松径柳自离披。shù jià yá qiān chén wǎng chuí,tíng sōng jìng liǔ zì lí pī。
情当磈礌惟看剑,我负云山赖有诗。qíng dāng wěi léi wéi kàn jiàn,wǒ fù yún shān lài yǒu shī。
避债长扃花外户,畏人静理局中棋。bì zhài zhǎng jiōng huā wài hù,wèi rén jìng lǐ jú zhōng qí。
香烟一缕疏帘寂,得句掀髯付雪儿。xiāng yān yī lǚ shū lián jì,dé jù xiān rán fù xuě ér。

舟中梦故友黄积水

陆卿

念我浪游苦,分伊家食甘。niàn wǒ làng yóu kǔ,fēn yī jiā shí gān。
才高雠忍杀,面冷子无男。cái gāo chóu rěn shā,miàn lěng zi wú nán。

黄雀行

陆卿

飞飞黄鸟,所求饮啄。fēi fēi huáng niǎo,suǒ qiú yǐn zhuó。
巡厥残场,私为至乐。xún jué cán chǎng,sī wèi zhì lè。
踊跃转盼,壁壁剥剥。yǒng yuè zhuǎn pàn,bì bì bō bō。
鸿鹄飞过,相顾惊愕。hóng gǔ fēi guò,xiāng gù jīng è。
心妒口诅,愿其中邈。xīn dù kǒu zǔ,yuàn qí zhōng miǎo。
焉知鸿鹄兮,志在千里。yān zhī hóng gǔ xī,zhì zài qiān lǐ。
鸿鹄高飞兮,燕雀已矣。hóng gǔ gāo fēi xī,yàn què yǐ yǐ。

鞫镜词

陆卿

昔人思见面,一见便知心。xī rén sī jiàn miàn,yī jiàn biàn zhī xīn。
慷慨输肝胆,唯诺轻千金。kāng kǎi shū gān dǎn,wéi nuò qīng qiān jīn。
尔我时相见,心乃藏深深。ěr wǒ shí xiāng jiàn,xīn nǎi cáng shēn shēn。
当面言笑合,情犹隔重襟。dāng miàn yán xiào hé,qíng yóu gé zhòng jīn。
岂惟隔重襟,邈若峰与岑。qǐ wéi gé zhòng jīn,miǎo ruò fēng yǔ cén。
外洁得毋秽,外贞得毋淫。wài jié dé wú huì,wài zhēn dé wú yín。
外平得毋陂,外霁得毋阴。wài píng dé wú bēi,wài jì dé wú yīn。
外通得毋塞,外人得毋禽。wài tōng dé wú sāi,wài rén dé wú qín。
两两亲熟间,屡变岂所任。liǎng liǎng qīn shú jiān,lǚ biàn qǐ suǒ rèn。
所贵笑貌同,内无商与参。suǒ guì xiào mào tóng,nèi wú shāng yǔ cān。
间或岁月移,稚老弗能禁。jiān huò suì yuè yí,zhì lǎo fú néng jìn。
笑貌则有改,勿改个中仁。xiào mào zé yǒu gǎi,wù gǎi gè zhōng rén。
今与尔约曰,敬听勿因循。jīn yǔ ěr yuē yuē,jìng tīng wù yīn xún。
载伪劳且拙,朴小不敢臣。zài wěi láo qiě zhuō,pǔ xiǎo bù gǎn chén。
华实弗相掩,照形兼照神。huá shí fú xiāng yǎn,zhào xíng jiān zhào shén。
如其不然者,弃尔等灰尘。rú qí bù rán zhě,qì ěr děng huī chén。
掷碎铸为剑,专诛负心人。zhì suì zhù wèi jiàn,zhuān zhū fù xīn rén。
人面日趋古,人心日趋今。rén miàn rì qū gǔ,rén xīn rì qū jīn。
愿言保初终,髯戟何森林。yuàn yán bǎo chū zhōng,rán jǐ hé sēn lín。

寓齐昌危秀才斋庭前有古梅索予咏之

陆卿

此树如老僧,中空而外槁。cǐ shù rú lǎo sēng,zhōng kōng ér wài gǎo。
积雪裂其肤,离披势潦倒。jī xuě liè qí fū,lí pī shì lǎo dào。
生意次第舒,疏花向背好。shēng yì cì dì shū,shū huā xiàng bèi hǎo。
酸风欲透肌,皓月若披缟。suān fēng yù tòu jī,hào yuè ruò pī gǎo。
幽人形影亲,狼籍弗忍扫。yōu rén xíng yǐng qīn,láng jí fú rěn sǎo。
俯视众卉间,失色生烦恼。fǔ shì zhòng huì jiān,shī sè shēng fán nǎo。
时去浮华尽,一朝难自保。shí qù fú huá jǐn,yī cháo nán zì bǎo。
所以高士姿,识时贵在早。suǒ yǐ gāo shì zī,shí shí guì zài zǎo。

秋旅

陆卿

夜雨响芭蕉,竹屋摇如纸。yè yǔ xiǎng bā jiāo,zhú wū yáo rú zhǐ。
中有痴绝翁,相忆人千里。zhōng yǒu chī jué wēng,xiāng yì rén qiān lǐ。
老翁痴复痴,放响入双耳。lǎo wēng chī fù chī,fàng xiǎng rù shuāng ěr。
滴滴滴到心,由心渐人髓。dī dī dī dào xīn,yóu xīn jiàn rén suǐ。
蟋蟀气将喑,芙蓉香欲死。xī shuài qì jiāng yīn,fú róng xiāng yù sǐ。
灯影化成烟,茫茫斗室里。dēng yǐng huà chéng yān,máng máng dòu shì lǐ。

古松篇

陆卿

矫矫岁寒姿,欲存天地骨。jiǎo jiǎo suì hán zī,yù cún tiān dì gǔ。
怒号气作涛,孤直髯如戟。nù hào qì zuò tāo,gū zhí rán rú jǐ。
内有珀万年,疑是苌弘血。nèi yǒu pò wàn nián,yí shì cháng hóng xuè。
奇态若拿云,无心偶留月。qí tài ruò ná yún,wú xīn ǒu liú yuè。
樵子不敢攀,得辞斧斤伐。qiáo zi bù gǎn pān,dé cí fǔ jīn fá。
嗟呼,委身失所恒遭刖,杞梓梗楠等榾柮。jiē hū,wěi shēn shī suǒ héng zāo yuè,qǐ zǐ gěng nán děng gǔ duò。
桂煎漆割同肥腯,千古高风让薇蕨。guì jiān qī gē tóng féi tú,qiān gǔ gāo fēng ràng wēi jué。
只今秀林防摧折,藏形直宜类株橛。zhǐ jīn xiù lín fáng cuī zhé,cáng xíng zhí yí lèi zhū jué。
鳞老成龙心似铁,庶免蚁巢与蛇穴。lín lǎo chéng lóng xīn shì tiě,shù miǎn yǐ cháo yǔ shé xué。
谁谓肯终天年赉志殁,一朝求材在仓卒,乃出任庙廊梁栋显掀揭。shuí wèi kěn zhōng tiān nián lài zhì mò,yī cháo qiú cái zài cāng zú,nǎi chū rèn miào láng liáng dòng xiǎn xiān jiē。