古诗词

梁绍曾

初冬过诃林寺净隐禅房

梁绍曾

地僻玄冬昼掩扃,山僧长诵法华经。dì pì xuán dōng zhòu yǎn jiōng,shān sēng zhǎng sòng fǎ huá jīng。
碑传晋代苔空没,界入弥天草自灵。bēi chuán jìn dài tái kōng méi,jiè rù mí tiān cǎo zì líng。
幡影近从孤塔动,钟声还就上方听。fān yǐng jìn cóng gū tǎ dòng,zhōng shēng hái jiù shàng fāng tīng。
乘酣共倚菩提树,岁久霜残尚带青。chéng hān gòng yǐ pú tí shù,suì jiǔ shuāng cán shàng dài qīng。