古诗词
诗词
作者
名句
古籍
搜索
李憕
朝代:
三国(178)
五代十国(2281)
元(50916)
南北朝(491)
唐(38807)
宋(190430)
明(165497)
晋(181)
汉(362)
清(86334)
秦(7)
金(1111)
隋(1055)
和户部杨员外伯成寓直
唐
:
李憕
落日弥纶地,公才画省郎。
luò rì mí lún dì,gōng cái huà shěng láng。
词惊起草笔,坐引护衣香。
cí jīng qǐ cǎo bǐ,zuò yǐn hù yī xiāng。
双阙天河近,千门夕漏长。
shuāng quē tiān hé jìn,qiān mén xī lòu zhǎng。
遥知台上宿,不独有文强。
yáo zhī tái shàng sù,bù dú yǒu wén qiáng。
AI赏析
同望幸新亭赐钱公宴
唐
:
李憕
感梦通玄化,覃恩降紫宸。
gǎn mèng tōng xuán huà,tán ēn jiàng zǐ chén。
赐钱开汉府,分帛醉尧人。
cì qián kāi hàn fǔ,fēn bó zuì yáo rén。
地隔朝宗庆,亭临卜洛新。
dì gé cháo zōng qìng,tíng lín bo luò xīn。
行看广云雨,二月次东巡。
xíng kàn guǎng yún yǔ,èr yuè cì dōng xún。
AI赏析
奉和圣制从蓬莱向兴庆阁道中留春雨中春望之作应制
唐
:
李憕
别馆春还淑气催,三宫路转凤皇台。
bié guǎn chūn hái shū qì cuī,sān gōng lù zhuǎn fèng huáng tái。
云飞北阙轻阴散,雨歇南山积翠来。
yún fēi běi quē qīng yīn sàn,yǔ xiē nán shān jī cuì lái。
御柳遥随天仗发,林花不待晓风开。
yù liǔ yáo suí tiān zhàng fā,lín huā bù dài xiǎo fēng kāi。
已知圣泽深无限,更喜年芳入睿才。
yǐ zhī shèng zé shēn wú xiàn,gèng xǐ nián fāng rù ruì cái。
AI赏析