古诗词

杨骥

秋晚登楼

杨骥

雨馀野外忽惊秋,爱此新凉坐晚楼。yǔ yú yě wài hū jīng qiū,ài cǐ xīn liáng zuò wǎn lóu。
古树崖阴笼薄雾,轻舟江曲逐狂流。gǔ shù yá yīn lóng báo wù,qīng zhōu jiāng qū zhú kuáng liú。
大观今古悲三杰,长啸乾坤傲五侯。dà guān jīn gǔ bēi sān jié,zhǎng xiào qián kūn ào wǔ hóu。
吟罢自知心力壮,肯随摇落浪生愁。yín bà zì zhī xīn lì zhuàng,kěn suí yáo luò làng shēng chóu。

竹林清咏

杨骥

秋风三日出尘寰,柱杖东溪积翠间。qiū fēng sān rì chū chén huán,zhù zhàng dōng xī jī cuì jiān。
徐发清商穿绿径,兴随霁雨看青山。xú fā qīng shāng chuān lǜ jìng,xīng suí jì yǔ kàn qīng shān。
风云未了千年计,天地先偷万古闲。fēng yún wèi le qiān nián jì,tiān dì xiān tōu wàn gǔ xián。
百岁好怀今始放,竹林题遍不知还。bǎi suì hǎo huái jīn shǐ fàng,zhú lín tí biàn bù zhī hái。

初到浮山兄弟会酌

杨骥

百百年前共一身,一身分作念馀人。bǎi bǎi nián qián gòng yī shēn,yī shēn fēn zuò niàn yú rén。
于今继古须当醉,钟磬和声万古春。yú jīn jì gǔ xū dāng zuì,zhōng qìng hé shēng wàn gǔ chūn。