古诗词

冯惟讷

春日侍宴高唐齐东二王即韵应教

冯惟讷

昔听桂山调,今看兰坂花。xī tīng guì shān diào,jīn kàn lán bǎn huā。
春云间珠圃,初日照彤霞。chūn yún jiān zhū pǔ,chū rì zhào tóng xiá。
改服游新苑,移尊对远沙。gǎi fú yóu xīn yuàn,yí zūn duì yuǎn shā。
应刘今日赏,不是魏王家。yīng liú jīn rì shǎng,bù shì wèi wáng jiā。

出榆关逢征兵使人作

冯惟讷

闻道云中将,先秋戒铁衣。wén dào yún zhōng jiāng,xiān qiū jiè tiě yī。
虎符千里至,龙骑五营归。hǔ fú qiān lǐ zhì,lóng qí wǔ yíng guī。
夜月明雕戟,山风曳画旗。yè yuè míng diāo jǐ,shān fēng yè huà qí。
谁怜瀚海外,杂虏驻金微。shuí lián hàn hǎi wài,zá lǔ zhù jīn wēi。

闻警二首

冯惟讷

八月塞门开,单于猎雁回。bā yuè sāi mén kāi,dān yú liè yàn huí。
五原秋草尽,万骑羽书来。wǔ yuán qiū cǎo jǐn,wàn qí yǔ shū lái。
秦陇疮痍后,疆场战伐催。qín lǒng chuāng yí hòu,jiāng chǎng zhàn fá cuī。
黄云迷处所,羌笛暮生哀。huáng yún mí chù suǒ,qiāng dí mù shēng āi。

闻警二首

冯惟讷

平生投笔吏,慷慨学孙吴。píng shēng tóu bǐ lì,kāng kǎi xué sūn wú。
不分龙庭骑,年年入武都。bù fēn lóng tíng qí,nián nián rù wǔ dōu。
轻兵下陇坂,间道袭休屠。qīng bīng xià lǒng bǎn,jiān dào xí xiū tú。
谈笑看雄剑,烟尘更有无。tán xiào kàn xióng jiàn,yān chén gèng yǒu wú。

春日陪孟东洲宪使公重过宋氏园亭

冯惟讷

竹色青于染,春生宋玉家。zhú sè qīng yú rǎn,chūn shēng sòng yù jiā。
众山当户出,一水抱城斜。zhòng shān dāng hù chū,yī shuǐ bào chéng xié。
积雨翻高柳,轻寒勒早花。jī yǔ fān gāo liǔ,qīng hán lēi zǎo huā。
风光正如此,莫惜醉流霞。fēng guāng zhèng rú cǐ,mò xī zuì liú xiá。

秋日同参伯邵公游凤凰山

冯惟讷

凤凰高阁俯晴空,万里蚕丛此路通。fèng huáng gāo gé fǔ qíng kōng,wàn lǐ cán cóng cǐ lù tōng。
远近川原秋色里,参差草树夕阳中。yuǎn jìn chuān yuán qiū sè lǐ,cān chà cǎo shù xī yáng zhōng。
尊前舞袖翻霜叶,天外清笳咽塞鸿。zūn qián wǔ xiù fān shuāng yè,tiān wài qīng jiā yàn sāi hóng。
回首旧游成梦隔,独将迟暮叹征蓬。huí shǒu jiù yóu chéng mèng gé,dú jiāng chí mù tàn zhēng péng。

至都始见峻伯留宿廨舍识喜

冯惟讷

可忆毗陵夜雪船,乱帆相背各风烟。kě yì pí líng yè xuě chuán,luàn fān xiāng bèi gè fēng yān。
探囊诗卷行堪把,计日心期又隔年。tàn náng shī juǎn xíng kān bǎ,jì rì xīn qī yòu gé nián。
秉烛更疑成别梦,当杯翻怯近离筵。bǐng zhú gèng yí chéng bié mèng,dāng bēi fān qiè jìn lí yán。
同游自昔多豪彦,独对狂歌倍黯然。tóng yóu zì xī duō háo yàn,dú duì kuáng gē bèi àn rán。

毗陵舟中夜别万吴二明府次俞汝成韵

冯惟讷

渡口云深树色苍,孤舟寒雨共离觞。dù kǒu yún shēn shù sè cāng,gū zhōu hán yǔ gòng lí shāng。
凭君莫话从前事,只是无言已断肠。píng jūn mò huà cóng qián shì,zhǐ shì wú yán yǐ duàn cháng。

皋兰观兵

冯惟讷

金城关外雪嵯峨,龙尾山前涌白波。jīn chéng guān wài xuě cuó é,lóng wěi shān qián yǒng bái bō。
春风一夜流澌尽,汉使明朝欲渡河。chūn fēng yī yè liú sī jǐn,hàn shǐ míng cháo yù dù hé。

再别徐少初明府二首

冯惟讷

悲歌昨夜惜离群,九曲肠随别路分。bēi gē zuó yè xī lí qún,jiǔ qū cháng suí bié lù fēn。
江雨未休春寂寂,那堪今日又逢君。jiāng yǔ wèi xiū chūn jì jì,nà kān jīn rì yòu féng jūn。

再别徐少初明府二首

冯惟讷

千里江程一夜过,毗陵回首隔烟波。qiān lǐ jiāng chéng yī yè guò,pí líng huí shǒu gé yān bō。
莫嗟此后音书少,只恨从前笑语多。mò jiē cǐ hòu yīn shū shǎo,zhǐ hèn cóng qián xiào yǔ duō。

又寄河东清溪诸殿下二首

冯惟讷

寒城雪尽晓氛氲,万树猿声不可闻。hán chéng xuě jǐn xiǎo fēn yūn,wàn shù yuán shēng bù kě wén。
东望梅花消息断,思君一寄陇山云。dōng wàng méi huā xiāo xī duàn,sī jūn yī jì lǒng shān yún。

又寄河东清溪诸殿下二首

冯惟讷

天涯岁晏雪霜繁,又见春风落塞门。tiān yá suì yàn xuě shuāng fán,yòu jiàn chūn fēng luò sāi mén。
一望秦川肠一断,欲持芳草问王孙。yī wàng qín chuān cháng yī duàn,yù chí fāng cǎo wèn wáng sūn。

送杜明府谢政还辽

冯惟讷

仙郎逸气横朝野,傲岸不落风尘下。xiān láng yì qì héng cháo yě,ào àn bù luò fēng chén xià。
邴丹六百辄免官,王阳九折能还马。bǐng dān liù bǎi zhé miǎn guān,wáng yáng jiǔ zhé néng hái mǎ。
羁心浪迹日悠悠,楚水吴山十度游。jī xīn làng jì rì yōu yōu,chǔ shuǐ wú shān shí dù yóu。
秋风君度红骡碛,知我题诗白鹭洲。qiū fēng jūn dù hóng luó qì,zhī wǒ tí shī bái lù zhōu。