古诗词

僧真弘

辱张侯以长句送归清晖轩小隐勉尔奉酬颇深劝驾

僧真弘

张侯久发空门心,肘后掷去累累金。zhāng hóu jiǔ fā kōng mén xīn,zhǒu hòu zhì qù lèi lèi jīn。
自是人间不得意,却来方外寻知音。zì shì rén jiān bù dé yì,què lái fāng wài xún zhī yīn。
常住楞伽山一坞,不远城郭犹尘土。cháng zhù léng gā shān yī wù,bù yuǎn chéng guō yóu chén tǔ。
望见尧峰霄汉间,紫芝黄鹤谁为伍。wàng jiàn yáo fēng xiāo hàn jiān,zǐ zhī huáng hè shuí wèi wǔ。
同蜡登山屐两双,重开绝壁云中窗。tóng là dēng shān jī liǎng shuāng,zhòng kāi jué bì yún zhōng chuāng。
宰官不现当年相,居士从知旧姓庞。zǎi guān bù xiàn dāng nián xiāng,jū shì cóng zhī jiù xìng páng。
负米捐金良不惜,剪拂孤松挂孤锡。fù mǐ juān jīn liáng bù xī,jiǎn fú gū sōng guà gū xī。
巑岏凿构无数椽,丹青薜荔空山寂。cuán wán záo gòu wú shù chuán,dān qīng bì lì kōng shān jì。
孔雀函前照慧灯,宝云泉水清如冰。kǒng què hán qián zhào huì dēng,bǎo yún quán shuǐ qīng rú bīng。
出世住世俱称佛,无发有发同为僧。chū shì zhù shì jù chēng fú,wú fā yǒu fā tóng wèi sēng。
支郎室里天花积,虚席淹留谢安石。zhī láng shì lǐ tiān huā jī,xū xí yān liú xiè ān shí。
远公开社白莲上,醍醐独设陶元亮。yuǎn gōng kāi shè bái lián shàng,tí hú dú shè táo yuán liàng。
张侯知识非常人,建得功名谁是真。zhāng hóu zhī shí fēi cháng rén,jiàn dé gōng míng shuí shì zhēn。
不如精进山中业,或能一悟超千春。bù rú jīng jìn shān zhōng yè,huò néng yī wù chāo qiān chūn。