古诗词

刘溥

范宽寒江待渡图引为梁光禄仲齐赋

刘溥

梁公骑马到我门,手持一幅范宽画。liáng gōng qí mǎ dào wǒ mén,shǒu chí yī fú fàn kuān huà。
入门大笑挽我臂,请向中堂壁间挂。rù mén dà xiào wǎn wǒ bì,qǐng xiàng zhōng táng bì jiān guà。
绢阔四尺高丈余,一片雪意寒模糊。juàn kuò sì chǐ gāo zhàng yú,yī piàn xuě yì hán mó hú。
盖因此画历岁久,坡脚破缺裁欲无。gài yīn cǐ huà lì suì jiǔ,pō jiǎo pò quē cái yù wú。
大山小山玉相琐,树石人家无不可。dà shān xiǎo shān yù xiāng suǒ,shù shí rén jiā wú bù kě。
有人骑驴涉长道,有人下马呼江舸。yǒu rén qí lǘ shè zhǎng dào,yǒu rén xià mǎ hū jiāng gě。
想其盘薄心神融,布置自与元气通。xiǎng qí pán báo xīn shén róng,bù zhì zì yǔ yuán qì tōng。
笔势惨澹魂神泣,艺苑久矣无良工。bǐ shì cǎn dàn hún shén qì,yì yuàn jiǔ yǐ wú liáng gōng。
其上已有三人作,巢云留清与耕乐。qí shàng yǐ yǒu sān rén zuò,cháo yún liú qīng yǔ gēng lè。
或情或景各其妙,我欲续之愧粗恶。huò qíng huò jǐng gè qí miào,wǒ yù xù zhī kuì cū è。
梁公梁公听我语,此画曾入《宣和谱》。liáng gōng liáng gōng tīng wǒ yǔ,cǐ huà céng rù xuān hé pǔ。
真是《寒江待渡图》,切莫向人容易与。zhēn shì hán jiāng dài dù tú,qiè mò xiàng rén róng yì yǔ。

赋得涿鹿送丘伯纯还姑苏

刘溥

平生爱访古,走马游四方。píng shēng ài fǎng gǔ,zǒu mǎ yóu sì fāng。
金台南去百余里,乃是涿鹿古战场。jīn tái nán qù bǎi yú lǐ,nǎi shì zhuō lù gǔ zhàn chǎng。
轩辕骑龙上天去,鼎湖何处秋茫茫。xuān yuán qí lóng shàng tiān qù,dǐng hú hé chù qiū máng máng。
蚩尤死后几千载,青山蜿蜒至今在。chī yóu sǐ hòu jǐ qiān zài,qīng shān wān yán zhì jīn zài。
当时妖雾久销沉,空余易水东流海。dāng shí yāo wù jiǔ xiāo chén,kōng yú yì shuǐ dōng liú hǎi。
海水变桑田,天地几翻覆。hǎi shuǐ biàn sāng tián,tiān dì jǐ fān fù。
龙争虎斗且莫论,卷起飞尘纵双目。lóng zhēng hǔ dòu qiě mò lùn,juǎn qǐ fēi chén zòng shuāng mù。
三晋在西秦在东,北京正在天之中。sān jìn zài xī qín zài dōng,běi jīng zhèng zài tiān zhī zhōng。
金楼玉殿仰头看,日月普照开鸿蒙。jīn lóu yù diàn yǎng tóu kàn,rì yuè pǔ zhào kāi hóng méng。
万国朝宗必经此,舁金载玉何匆匆。wàn guó cháo zōng bì jīng cǐ,yú jīn zài yù hé cōng cōng。
紫荆崔嵬雁门固,塞断胡奴往来路。zǐ jīng cuī wéi yàn mén gù,sāi duàn hú nú wǎng lái lù。
一锥孤塔河间城,千仞层冰海边戍。yī zhuī gū tǎ hé jiān chéng,qiān rèn céng bīng hǎi biān shù。
下马促沽酒,洗我磊落怀。xià mǎ cù gū jiǔ,xǐ wǒ lěi luò huái。
扶桑矗天起,泰华隔云排。fú sāng chù tiān qǐ,tài huá gé yún pái。
手攀北斗发长啸,凤凰飞上青云叫。shǒu pān běi dòu fā zhǎng xiào,fèng huáng fēi shàng qīng yún jiào。
官亭齐和远游篇,燕姬娇笑弄鹍弦。guān tíng qí hé yuǎn yóu piān,yàn jī jiāo xiào nòng kūn xián。
不将宝剑舞秋月,且赠珊瑚白玉鞭。bù jiāng bǎo jiàn wǔ qiū yuè,qiě zèng shān hú bái yù biān。

雪山图为建德周廷晖赋

刘溥

我昔曾见《寒林图》,范宽妙笔天下无。wǒ xī céng jiàn hán lín tú,fàn kuān miào bǐ tiān xià wú。
千山一白气栗冽,万木尽黑云模糊。qiān shān yī bái qì lì liè,wàn mù jǐn hēi yún mó hú。
此图乃是谁作者?布置大抵如临摹。cǐ tú nǎi shì shuí zuò zhě?bù zhì dà dǐ rú lín mó。
比之寒林势差小,木石琐碎何其殊。bǐ zhī hán lín shì chà xiǎo,mù shí suǒ suì hé qí shū。
周君持来索我诗,我为品藻精与粗。zhōu jūn chí lái suǒ wǒ shī,wǒ wèi pǐn zǎo jīng yǔ cū。
吁哉画法且勿论,且将画景相排铺。xū zāi huà fǎ qiě wù lùn,qiě jiāng huà jǐng xiāng pái pù。
其时严冬十二月,大雪照映如冰壶。qí shí yán dōng shí èr yuè,dà xuě zhào yìng rú bīng hú。
千岩万壑冻初合,山腰有路郁以纡。qiān yán wàn hè dòng chū hé,shān yāo yǒu lù yù yǐ yū。
何人马上正痴绝,冒寒不顾冰满须。hé rén mǎ shàng zhèng chī jué,mào hán bù gù bīng mǎn xū。
复携肴酒欲何往,不念跣行双仆夫。fù xié yáo jiǔ yù hé wǎng,bù niàn xiǎn xíng shuāng pū fū。
茅亭孤高在绝顶,直下万仞当平湖。máo tíng gū gāo zài jué dǐng,zhí xià wàn rèn dāng píng hú。
风波茫茫鸟飞绝,却有渔艇行相呼。fēng bō máng máng niǎo fēi jué,què yǒu yú tǐng xíng xiāng hū。
此曹岂不畏冷冽,但苦衣食来求鱼。cǐ cáo qǐ bù wèi lěng liè,dàn kǔ yī shí lái qiú yú。
世间苦乐有如此,使我不觉长嗟吁。shì jiān kǔ lè yǒu rú cǐ,shǐ wǒ bù jué zhǎng jiē xū。
我从挈家来帝都,侨寓于此三月余。wǒ cóng qiè jiā lái dì dōu,qiáo yù yú cǐ sān yuè yú。
北风怒号卷飞雪,厨中久矣薪无储。běi fēng nù hào juǎn fēi xuě,chú zhōng jiǔ yǐ xīn wú chǔ。
乃令我仆入山去,归来满担欢妻孥。nǎi lìng wǒ pū rù shān qù,guī lái mǎn dān huān qī nú。
妻孥所欢在暖热,岂知此仆寒而痡。qī nú suǒ huān zài nuǎn rè,qǐ zhī cǐ pū hán ér fū。
顷因见画感怀抱,正与此意同一涂。qǐng yīn jiàn huà gǎn huái bào,zhèng yǔ cǐ yì tóng yī tú。
诗成并以写其上,幸勿向此憎嗫嚅。shī chéng bìng yǐ xiě qí shàng,xìng wù xiàng cǐ zēng niè rú。

题滕孟章送金司税明远文后

刘溥

滕君文章不轻作,滕君情怀绝倾倒。téng jūn wén zhāng bù qīng zuò,téng jūn qíng huái jué qīng dào。
如今尤信古人言,文章有神交有道。rú jīn yóu xìn gǔ rén yán,wén zhāng yǒu shén jiāo yǒu dào。
昨日为文送知己,士林往往皆称好。zuó rì wèi wén sòng zhī jǐ,shì lín wǎng wǎng jiē chēng hǎo。
复来珍重索我诗,我诗近来绝草草。fù lái zhēn zhòng suǒ wǒ shī,wǒ shī jìn lái jué cǎo cǎo。
第愧未得交其人,始向文章见怀抱。dì kuì wèi dé jiāo qí rén,shǐ xiàng wén zhāng jiàn huái bào。
万里长江炯秋月,一片春云丽晴昊。wàn lǐ zhǎng jiāng jiǒng qiū yuè,yī piàn chūn yún lì qíng hào。
走向离筵与相见,气宇孤骞更文藻。zǒu xiàng lí yán yǔ xiāng jiàn,qì yǔ gū qiān gèng wén zǎo。
不揣新知赠一言,莫负文章自须保。bù chuāi xīn zhī zèng yī yán,mò fù wén zhāng zì xū bǎo。

节孝堂为开封程用和赋

刘溥

母年三十失所天,形容憔悴心烦冤。mǔ nián sān shí shī suǒ tiān,xíng róng qiáo cuì xīn fán yuān。
怀中之儿仅一岁,忍死不得趋黄泉。huái zhōng zhī ér jǐn yī suì,rěn sǐ bù dé qū huáng quán。
眼中有泪不敢哭,辟纑买书教儿读。yǎn zhōng yǒu lèi bù gǎn kū,pì lú mǎi shū jiào ér dú。
儿今老大五十余,阿父声名可相续。ér jīn lǎo dà wǔ shí yú,ā fù shēng míng kě xiāng xù。
往时疽发背胛间,表溃岑岑如负山。wǎng shí jū fā bèi jiǎ jiān,biǎo kuì cén cén rú fù shān。
儿心痛切无所措,口吮脓出随无艰。ér xīn tòng qiè wú suǒ cuò,kǒu shǔn nóng chū suí wú jiān。
如今母已八十五,节操冰霜人所睹。rú jīn mǔ yǐ bā shí wǔ,jié cāo bīng shuāng rén suǒ dǔ。
况复贤郎著孝称,翼翼高堂燕今古。kuàng fù xián láng zhù xiào chēng,yì yì gāo táng yàn jīn gǔ。

美人熨帛图

刘溥

霜帛丁东捣初歇,女伴相怜白如雪。shuāng bó dīng dōng dǎo chū xiē,nǚ bàn xiāng lián bái rú xuě。
掩帷下堂同此情,白腕对曳当中庭。yǎn wéi xià táng tóng cǐ qíng,bái wàn duì yè dāng zhōng tíng。
中庭无风干未得,铜斗自烧还自熨。zhōng tíng wú fēng gàn wèi dé,tóng dòu zì shāo hái zì yùn。
只愁熨着有焦晕,难表此身如此白。zhǐ chóu yùn zhe yǒu jiāo yūn,nán biǎo cǐ shēn rú cǐ bái。
小鬟莫更蹲复蹲,复恐皱却葵花纹。xiǎo huán mò gèng dūn fù dūn,fù kǒng zhòu què kuí huā wén。

赋得贞松寿姑苏张继孟八十

刘溥

徂徕之松何蜿蜒,根盘厚地枝摩天。cú lái zhī sōng hé wān yán,gēn pán hòu dì zhī mó tiān。
气横东南动光彩,泰山风雪衡山烟。qì héng dōng nán dòng guāng cǎi,tài shān fēng xuě héng shān yān。
长风吹天天宇开,飒飒海涛天上来。zhǎng fēng chuī tiān tiān yǔ kāi,sà sà hǎi tāo tiān shàng lái。
世间草木总卑小,如就彭祖观婴孩。shì jiān cǎo mù zǒng bēi xiǎo,rú jiù péng zǔ guān yīng hái。
古来君子不改德,松亦何尝改其色。gǔ lái jūn zi bù gǎi dé,sōng yì hé cháng gǎi qí sè。
往往工师求栋梁,重如山岳谁移得。wǎng wǎng gōng shī qiú dòng liáng,zhòng rú shān yuè shuí yí dé。
春风细洒金粉香,茯苓寒凝琥珀光。chūn fēng xì sǎ jīn fěn xiāng,fú líng hán níng hǔ pò guāng。
为君取此制春酒,饮之眉寿同无疆。wèi jūn qǔ cǐ zhì chūn jiǔ,yǐn zhī méi shòu tóng wú jiāng。

题昆山沈愚通理诗集

刘溥

吴城东头八十里,玉山青插娄江水。wú chéng dōng tóu bā shí lǐ,yù shān qīng chā lóu jiāng shuǐ。
何人秀发山水间,沈生文章妙无比。hé rén xiù fā shān shuǐ jiān,shěn shēng wén zhāng miào wú bǐ。
清如玉树含秋霜,丽如五色云锦张。qīng rú yù shù hán qiū shuāng,lì rú wǔ sè yún jǐn zhāng。
琅然天外度灵响,一曲一奏春风香。láng rán tiān wài dù líng xiǎng,yī qū yī zòu chūn fēng xiāng。
春风吹入长安陌,紫陌烟花烂晴色。chūn fēng chuī rù zhǎng ān mò,zǐ mò yān huā làn qíng sè。
隋珠赵璧常自珍,乐府词林尽相惜。suí zhū zhào bì cháng zì zhēn,lè fǔ cí lín jǐn xiāng xī。
生今年才二十余,声名欲与前辈俱。shēng jīn nián cái èr shí yú,shēng míng yù yǔ qián bèi jù。
方今四海被皇化,好协雅颂歌唐虞。fāng jīn sì hǎi bèi huáng huà,hǎo xié yǎ sòng gē táng yú。

江乡渔乐图

刘溥

桃花雨歇春潮长,江中鲤鱼随水上。táo huā yǔ xiē chūn cháo zhǎng,jiāng zhōng lǐ yú suí shuǐ shàng。
香蒲叶短白鹭飞,渔父乘船自来往。xiāng pú yè duǎn bái lù fēi,yú fù chéng chuán zì lái wǎng。
船头巨罾三丈余,辘轳引缏如引车。chuán tóu jù zēng sān zhàng yú,lù lú yǐn biàn rú yǐn chē。
浪花触船鱼乱跃,儿女相顾争欢呼。làng huā chù chuán yú luàn yuè,ér nǚ xiāng gù zhēng huān hū。
江头卖鱼朝买谷,晚来还向江头宿。jiāng tóu mài yú cháo mǎi gǔ,wǎn lái hái xiàng jiāng tóu sù。
老翁不愁儿不啼,新妇船中炊欲熟。lǎo wēng bù chóu ér bù tí,xīn fù chuán zhōng chuī yù shú。

兰竹画

刘溥

湘江雨晴白云湿,湘妃愁抱香兰泣。xiāng jiāng yǔ qíng bái yún shī,xiāng fēi chóu bào xiāng lán qì。
望望夫君去不还,佩珠落尽无人拾。wàng wàng fū jūn qù bù hái,pèi zhū luò jǐn wú rén shí。
碧天秋冷明月多,千里洞庭横白波。bì tiān qiū lěng míng yuè duō,qiān lǐ dòng tíng héng bái bō。
请君莫唱《竹枝》曲,水远山长其奈何。qǐng jūn mò chàng zhú zhī qū,shuǐ yuǎn shān zhǎng qí nài hé。

题画龙虎二首

刘溥

古来画龙称叶公,后来又说陈所翁。gǔ lái huà lóng chēng yè gōng,hòu lái yòu shuō chén suǒ wēng。
呜呼二人不可见,神妙谁复追其踪。wū hū èr rén bù kě jiàn,shén miào shuí fù zhuī qí zōng。
此图知是何人作,一见令人即惊愕。cǐ tú zhī shì hé rén zuò,yī jiàn lìng rén jí jīng è。
势翻沧海起风雷,身涌长空奋头角。shì fān cāng hǎi qǐ fēng léi,shēn yǒng zhǎng kōng fèn tóu jiǎo。
双睛泼电鳞鬣分,左盘右蹴拿飞云。shuāng jīng pō diàn lín liè fēn,zuǒ pán yòu cù ná fēi yún。
轩然天地动光彩,此时不顾鱼虾群。xuān rán tiān dì dòng guāng cǎi,cǐ shí bù gù yú xiā qún。
满堂惨淡凝烟雾,相对咨嗟毛发竖。mǎn táng cǎn dàn níng yān wù,xiāng duì zī jiē máo fā shù。
田畴岁旱望甘霖,破壁须看上天去。tián chóu suì hàn wàng gān lín,pò bì xū kàn shàng tiān qù。

题画龙虎二首

刘溥

千山万山日向脯,哑哑老树愁啼乌。qiān shān wàn shān rì xiàng pú,yǎ yǎ lǎo shù chóu tí wū。
长途迢递人绝迹,奋跃只有黄於菟。zhǎng tú tiáo dì rén jué jì,fèn yuè zhǐ yǒu huáng yú tú。
长风飕飗震林木,百兽纷披望风伏。zhǎng fēng sōu liú zhèn lín mù,bǎi shòu fēn pī wàng fēng fú。
霜牙凛凛摧万夫,金镜瞳瞳射双目。shuāng yá lǐn lǐn cuī wàn fū,jīn jìng tóng tóng shè shuāng mù。
饥来择肉惟熊罴,不更小取豺与狸。jī lái zé ròu wéi xióng pí,bù gèng xiǎo qǔ chái yǔ lí。
田家黄犊要耕种,又肯搏攫夸能为。tián jiā huáng dú yào gēng zhǒng,yòu kěn bó jué kuā néng wèi。
如今天关求守备,盖世雄威素称异。rú jīn tiān guān qiú shǒu bèi,gài shì xióng wēi sù chēng yì。
举首为城掉尾旌,愿保皇家千万世。jǔ shǒu wèi chéng diào wěi jīng,yuàn bǎo huáng jiā qiān wàn shì。

王将军昭忠诗

刘溥

将军虎须如刺针,胸中八阵瞿塘深。jiāng jūn hǔ xū rú cì zhēn,xiōng zhōng bā zhèn qú táng shēn。
昔陪元戎事南事,宝剑入手双龙吟。xī péi yuán róng shì nán shì,bǎo jiàn rù shǒu shuāng lóng yín。
麓川小丑据巢穴,沙木龙高瘴云热。lù chuān xiǎo chǒu jù cháo xué,shā mù lóng gāo zhàng yún rè。
岁金不贡抗王师,象阵横刀乱飞雪。suì jīn bù gòng kàng wáng shī,xiàng zhèn héng dāo luàn fēi xuě。
将军前锋不作难,百骑驰突风雷寒。jiāng jūn qián fēng bù zuò nán,bǎi qí chí tū fēng léi hán。
阵前妖星欲坠地,战久力尽先摧残。zhèn qián yāo xīng yù zhuì dì,zhàn jiǔ lì jǐn xiān cuī cán。
大军当时若相援,拜将岂得重筑坛。dà jūn dāng shí ruò xiāng yuán,bài jiāng qǐ dé zhòng zhù tán。
国殇多年归不得,血染蘼芜至今碧。guó shāng duō nián guī bù dé,xuè rǎn mí wú zhì jīn bì。
旌忠有诰五色文,绝胜区区一方石。jīng zhōng yǒu gào wǔ sè wén,jué shèng qū qū yī fāng shí。

题郑迪画

刘溥

阖闾城北阳城湖,一碧万顷涵太虚。hé lǘ chéng běi yáng chéng hú,yī bì wàn qǐng hán tài xū。
玉山虞山迭襟带,林屋矗矗当前袪。yù shān yú shān dié jīn dài,lín wū chù chù dāng qián qū。
君家还在河之北,乔木森然围大宅。jūn jiā hái zài hé zhī běi,qiáo mù sēn rán wéi dà zhái。
长风卷浪送高帆,一日行程才顷刻。zhǎng fēng juǎn làng sòng gāo fān,yī rì xíng chéng cái qǐng kè。
我因瓜葛长往来,南汀西渚芙蓉开。wǒ yīn guā gé zhǎng wǎng lái,nán tīng xī zhǔ fú róng kāi。
尊翁平生好怀抱,长日与我衔金杯。zūn wēng píng shēng hǎo huái bào,zhǎng rì yǔ wǒ xián jīn bēi。
一朝我应征书起,高步天门拜天子。yī cháo wǒ yīng zhēng shū qǐ,gāo bù tiān mén bài tiān zi。
献策惭无一万言,归梦常飞四千里。xiàn cè cán wú yī wàn yán,guī mèng cháng fēi sì qiān lǐ。
四千里路何悠悠,暮云春树难为愁。sì qiān lǐ lù hé yōu yōu,mù yún chūn shù nán wèi chóu。
忽报尊翁已沦没,使我恸哭无时休。hū bào zūn wēng yǐ lún méi,shǐ wǒ tòng kū wú shí xiū。
今年省侍还乡遇,访旧还来旧游处。jīn nián shěng shì hái xiāng yù,fǎng jiù hái lái jiù yóu chù。
却将愁思改欢容,二子森然如玉树。què jiāng chóu sī gǎi huān róng,èr zi sēn rán rú yù shù。
旧书增多新宅高,萱堂日日堆蟠桃。jiù shū zēng duō xīn zhái gāo,xuān táng rì rì duī pán táo。
里中长老说佳子,邑里官吏称贤豪。lǐ zhōng zhǎng lǎo shuō jiā zi,yì lǐ guān lì chēng xián háo。
伯也从容性非懒,仲也谦恭我东坦。bó yě cóng róng xìng fēi lǎn,zhòng yě qiān gōng wǒ dōng tǎn。
从来孝友出故家,读书出仕亦未晚。cóng lái xiào yǒu chū gù jiā,dú shū chū shì yì wèi wǎn。

赵松雪画马

刘溥

王孙画马世无敌,一画一回飞霹雳。wáng sūn huà mǎ shì wú dí,yī huà yī huí fēi pī lì。
千里长风入彩毫,平沙碧草春无迹。qiān lǐ zhǎng fēng rù cǎi háo,píng shā bì cǎo chūn wú jì。
砚池想是通渥洼,突然走出白鼻冘。yàn chí xiǎng shì tōng wò wā,tū rán zǒu chū bái bí yín。
翻涛浴浪动光彩,云影满身堆玉花。fān tāo yù làng dòng guāng cǎi,yún yǐng mǎn shēn duī yù huā。
玉花连钱汗流血,骏尾捎风蹄踣铁。yù huā lián qián hàn liú xuè,jùn wěi shāo fēng tí bó tiě。
何时骑得似画中,踏破阴山古时雪。hé shí qí dé shì huà zhōng,tà pò yīn shān gǔ shí xuě。

江上别

刘溥

相逢兰渚潮长,相送烟江日斜。xiāng féng lán zhǔ cháo zhǎng,xiāng sòng yān jiāng rì xié。
只说侬家好认,门前一树梨花。zhǐ shuō nóng jiā hǎo rèn,mén qián yī shù lí huā。

相思曲

刘溥

相别谁知许久,相思不道能深。xiāng bié shuí zhī xǔ jiǔ,xiāng sī bù dào néng shēn。
一夜五更妾梦,千山万水郎心。yī yè wǔ gèng qiè mèng,qiān shān wàn shuǐ láng xīn。
57123