古诗词
诗词
作者
名句
古籍
搜索
李竦
朝代:
三国(178)
五代十国(2281)
元(50916)
南北朝(491)
唐(38807)
宋(190430)
明(165497)
晋(181)
汉(362)
清(86334)
秦(7)
金(1111)
隋(1055)
长至日上公献寿
唐
:
李竦
候晓金门辟,乘时玉历长。
hòu xiǎo jīn mén pì,chéng shí yù lì zhǎng。
羽仪瞻上宰,云物丽初阳。
yǔ yí zhān shàng zǎi,yún wù lì chū yáng。
汉礼方传佩,尧年正捧觞。
hàn lǐ fāng chuán pèi,yáo nián zhèng pěng shāng。
日行临观阙,帝锡洽圭璋。
rì xíng lín guān quē,dì xī qià guī zhāng。
盛美超三代,洪休降百祥。
shèng měi chāo sān dài,hóng xiū jiàng bǎi xiáng。
自怜朝末坐,空此咏无疆。
zì lián cháo mò zuò,kōng cǐ yǒng wú jiāng。
AI赏析
赋得西戎献白玉环
唐
:
李竦
当时无外守,方物四夷通。
dāng shí wú wài shǒu,fāng wù sì yí tōng。
列土金河北,朝天玉塞东。
liè tǔ jīn hé běi,cháo tiān yù sāi dōng。
自将荆璞比,不与郑环同。
zì jiāng jīng pú bǐ,bù yǔ zhèng huán tóng。
正朔虽传汉,衣冠尚带戎。
zhèng shuò suī chuán hàn,yī guān shàng dài róng。
幸承提佩宠,多愧琢磨功。
xìng chéng tí pèi chǒng,duō kuì zuó mó gōng。
绝域知文教,争趋上国风。
jué yù zhī wén jiào,zhēng qū shàng guó fēng。
AI赏析