古诗词

钟芳

班竹椅

钟芳

湘椅来从德庆新,寝居随意屈还伸。xiāng yǐ lái cóng dé qìng xīn,qǐn jū suí yì qū hái shēn。
潇然翠竹黄花里,若个谁知自在春。xiāo rán cuì zhú huáng huā lǐ,ruò gè shuí zhī zì zài chūn。

班竹椅

钟芳

几度蟾光缺又圆,簦茎细碾瀹清泉。jǐ dù chán guāng quē yòu yuán,dēng jīng xì niǎn yuè qīng quán。
欲留残饭饲饥鼠,只恐招群扰夜眠。yù liú cán fàn sì jī shǔ,zhǐ kǒng zhāo qún rǎo yè mián。

藤桥惜别

钟芳

备更岩险更临溪,忽忆相从丱角时。bèi gèng yán xiǎn gèng lín xī,hū yì xiāng cóng guàn jiǎo shí。
露刃夹行蛇豕恶,野田荒草各凄其。lù rèn jiā xíng shé shǐ è,yě tián huāng cǎo gè qī qí。

藤桥惜别

钟芳

故乡话旧转伤神,白发青山四五人。gù xiāng huà jiù zhuǎn shāng shén,bái fā qīng shān sì wǔ rén。
此去璚台隔烟霭,不知重会更何辰。cǐ qù qióng tái gé yān ǎi,bù zhī zhòng huì gèng hé chén。

藤桥惜别

钟芳

云林气象异红尘,笑谑相忘意味真。yún lín qì xiàng yì hóng chén,xiào xuè xiāng wàng yì wèi zhēn。
不为松楸遂归愿,醉乡长作未醒人。bù wèi sōng qiū suì guī yuàn,zuì xiāng zhǎng zuò wèi xǐng rén。

春丁

钟芳

岿然四面见灵光,败宇颓垣似牧场。kuī rán sì miàn jiàn líng guāng,bài yǔ tuí yuán shì mù chǎng。
七十二贤无著处,旋编茅屋荐膏芗。qī shí èr xián wú zhù chù,xuán biān máo wū jiàn gāo xiāng。

春丁

钟芳

一篑难成百尺台,每图堂构只推挨。yī kuì nán chéng bǎi chǐ tái,měi tú táng gòu zhǐ tuī āi。
减来减去申将去,又恐嫌多驳转来。jiǎn lái jiǎn qù shēn jiāng qù,yòu kǒng xián duō bó zhuǎn lái。

城月道中

钟芳

风卷炎歊海气昏,荒郊日落见孤村。fēng juǎn yán xiāo hǎi qì hūn,huāng jiāo rì luò jiàn gū cūn。
未须更问波涛恶,只涉长途已断魂。wèi xū gèng wèn bō tāo è,zhǐ shè zhǎng tú yǐ duàn hún。

瓮莲

钟芳

小就盘涡石一拳,玉筒擎碧静娟然。xiǎo jiù pán wō shí yī quán,yù tǒng qíng bì jìng juān rán。
斜风送雨滂滂急,簸弄明珠颗颗圆。xié fēng sòng yǔ pāng pāng jí,bǒ nòng míng zhū kē kē yuán。

瓮莲

钟芳

仙脉分从泰华颠,清标孤挺荫清泉。xiān mài fēn cóng tài huá diān,qīng biāo gū tǐng yīn qīng quán。
寄言正在忘言处,点点玻璃浑浑天。jì yán zhèng zài wàng yán chù,diǎn diǎn bō lí hún hún tiān。

漫兴

钟芳

昔年银潢泛星槎,停机迎笑双仙娃。xī nián yín huáng fàn xīng chá,tíng jī yíng xiào shuāng xiān wá。
归来默坐玉台静,梅窗疏影清横斜。guī lái mò zuò yù tái jìng,méi chuāng shū yǐng qīng héng xié。

兰亭遗迹

钟芳

亭翠春浓禊事修,琼觞流曲倡还酬。tíng cuì chūn nóng xì shì xiū,qióng shāng liú qū chàng hái chóu。
夜深惟有溶溶月,长照新亭一段愁。yè shēn wéi yǒu róng róng yuè,zhǎng zhào xīn tíng yī duàn chóu。

兰亭遗迹

钟芳

乐意无多百感生,激湍修竹共冥冥。lè yì wú duō bǎi gǎn shēng,jī tuān xiū zhú gòng míng míng。
从头细读兰亭记,总是牛山洒泪情。cóng tóu xì dú lán tíng jì,zǒng shì niú shān sǎ lèi qíng。

偶咏

钟芳

桂江分辖四年馀,风教无闻只薄书。guì jiāng fēn xiá sì nián yú,fēng jiào wú wén zhǐ báo shū。
抚景怀惭官况淡,静看槐蚁过前除。fǔ jǐng huái cán guān kuàng dàn,jìng kàn huái yǐ guò qián chú。

自笑

钟芳

心同抱瓮昧机宜,肉食常如藿食时。xīn tóng bào wèng mèi jī yí,ròu shí cháng rú huò shí shí。
晚共黄花伴清寂,黄花应笑老还知。wǎn gòng huáng huā bàn qīng jì,huáng huā yīng xiào lǎo hái zhī。

漫兴

钟芳

训诂纷纷溷古今,六经谁识圣贤心。xùn gǔ fēn fēn hùn gǔ jīn,liù jīng shuí shí shèng xián xīn。
懒于檐上看桃李,直向根源活处寻。lǎn yú yán shàng kàn táo lǐ,zhí xiàng gēn yuán huó chù xún。

郑玄

钟芳

错将汉赋解周经,妙用机权系重轻。cuò jiāng hàn fù jiě zhōu jīng,miào yòng jī quán xì zhòng qīng。
自是荆公误谋国,不应移罪郑康成。zì shì jīng gōng wù móu guó,bù yīng yí zuì zhèng kāng chéng。

麻衣易有云学者当于羲皇心地上驰骋无于周孔脚迹下周旋张南轩虽称其书而不足此语因戏作诗

钟芳

渊微造化古犹今,周孔羲皇一样心。yuān wēi zào huà gǔ yóu jīn,zhōu kǒng xī huáng yī yàng xīn。
不是盘旋周孔脚,羲皇心地若为寻。bù shì pán xuán zhōu kǒng jiǎo,xī huáng xīn dì ruò wèi xún。

消梅

钟芳

丛林风细鹤翎乾,雪干晴摇碧玉团。cóng lín fēng xì hè líng qián,xuě gàn qíng yáo bì yù tuán。
作白作乌惟用在,底须鼎实荐牙盘。zuò bái zuò wū wéi yòng zài,dǐ xū dǐng shí jiàn yá pán。

植竹

钟芳

寒风飕飕吹我屋,我欲御风遍栽竹。hán fēng sōu sōu chuī wǒ wū,wǒ yù yù fēng biàn zāi zhú。
他年绕屋森琅玕,静扫苍苔对修绿。tā nián rào wū sēn láng gān,jìng sǎo cāng tái duì xiū lǜ。