古诗词

韩邦奇

金菊对芙蓉阅兵雁门登城

韩邦奇

楼起层城,城蟠绝岫,旌旄上拂云天。lóu qǐ céng chéng,chéng pán jué xiù,jīng máo shàng fú yún tiān。
看龙蛇阵绕,虎豹关严。kàn lóng shé zhèn rào,hǔ bào guān yán。
班声一喏桑干沸,青霄外、震裂恒山。bān shēng yī nuò sāng gàn fèi,qīng xiāo wài zhèn liè héng shān。
有英雄骁将,黄金绣铠,白玉雕鞍。yǒu yīng xióng xiāo jiāng,huáng jīn xiù kǎi,bái yù diāo ān。
北望杀气腾腾,更飞霜漠漠万里行。běi wàng shā qì téng téng,gèng fēi shuāng mò mò wàn lǐ xíng。
遥把壮心,引动鼙鼓填然。yáo bǎ zhuàng xīn,yǐn dòng pí gǔ tián rán。
合当痛饮黄龙府,纵兵十日,蒐畋好生擒开罕。hé dāng tòng yǐn huáng lóng fǔ,zòng bīng shí rì,sōu tián hǎo shēng qín kāi hǎn。
招徕冒顿,约束楼兰。zhāo lái mào dùn,yuē shù lóu lán。

满江红·哀仲礼

韩邦奇

四野停云,哀猿哭、潇潇渭水。sì yě tíng yún,āi yuán kū xiāo xiāo wèi shuǐ。
伤心处、青山雨歇,白杨风起。shāng xīn chù qīng shān yǔ xiē,bái yáng fēng qǐ。
十二楼中谁是主,三千门下空珠履。shí èr lóu zhōng shuí shì zhǔ,sān qiān mén xià kōng zhū lǚ。
想当时、雪夜渡冰舟,成何济。xiǎng dāng shí xuě yè dù bīng zhōu,chéng hé jì。
五经义,十九史。wǔ jīng yì,shí jiǔ shǐ。
班马才,关闽志。bān mǎ cái,guān mǐn zhì。
但萋萋荒冢,寒莎遍地。dàn qī qī huāng zhǒng,hán shā biàn dì。
长夜沉沉何日晓,绵绵此恨何时已。zhǎng yè chén chén hé rì xiǎo,mián mián cǐ hèn hé shí yǐ。
看穹碑、历历写衷肠,千行涕。kàn qióng bēi lì lì xiě zhōng cháng,qiān xíng tì。

踏莎行·赵氏二子仲典仲礼皆以奇童称仲典十七秋试归病于途死仲礼十九秋试归病于途死二子生时其母梦紫龙入室即飞去人见二子奇特谓必大成皆夭殁异矣

韩邦奇

绿柳沙迷,白楼烟袅。lǜ liǔ shā mí,bái lóu yān niǎo。
莎青花落鹃声杳。shā qīng huā luò juān shēng yǎo。
紫龙两两没遥天,双双玄鹤归华表。zǐ lóng liǎng liǎng méi yáo tiān,shuāng shuāng xuán hè guī huá biǎo。
子建才高,甘罗年少。zi jiàn cái gāo,gān luó nián shǎo。
论经纶、那有君怀抱。lùn jīng lún nà yǒu jūn huái bào。
竟一抔黄土掩英贤,想九原,痛恨乾坤老。jìng yī póu huáng tǔ yǎn yīng xián,xiǎng jiǔ yuán,tòng hèn qián kūn lǎo。

满江红·吴中秋

韩邦奇

时序惊心,庭皋下、梧桐一叶。shí xù jīng xīn,tíng gāo xià wú tóng yī yè。
才回首、春光几许,早来秋色。cái huí shǒu chūn guāng jǐ xǔ,zǎo lái qiū sè。
遥忆去年燕市酒,忽看今夕吴中月。yáo yì qù nián yàn shì jiǔ,hū kàn jīn xī wú zhōng yuè。
最飘零、无定似浮萍,功名客。zuì piāo líng wú dìng shì fú píng,gōng míng kè。
江千折,山万叠。jiāng qiān zhé,shān wàn dié。
壮志寒,归心切。zhuàng zhì hán,guī xīn qiè。
算人间业帐,何时了绝。suàn rén jiān yè zhàng,hé shí le jué。
百岁奔忙愁里过,楚台汉冢君知得若。bǎi suì bēn máng chóu lǐ guò,chǔ tái hàn zhǒng jūn zhī dé ruò。
待黄粱、梦醒始知休,真痴惑。dài huáng liáng mèng xǐng shǐ zhī xiū,zhēn chī huò。

踏莎行·春思

韩邦奇

梦转红英,愁生绿绮。mèng zhuǎn hóng yīng,chóu shēng lǜ qǐ。
小窗独对应无语。xiǎo chuāng dú duì yīng wú yǔ。
雨馀花气细侵帘,画梁燕子双飞去。yǔ yú huā qì xì qīn lián,huà liáng yàn zi shuāng fēi qù。
情绪千端,家山万里。qíng xù qiān duān,jiā shān wàn lǐ。
乡心不为功名系。xiāng xīn bù wèi gōng míng xì。
沉云重隔华山青,长河不断空流水。chén yún zhòng gé huá shān qīng,zhǎng hé bù duàn kōng liú shuǐ。

满江红·客思

韩邦奇

雪浪连天,还几阵、阴风怒作。xuě làng lián tiān,hái jǐ zhèn yīn fēng nù zuò。
正此际、潮生越海,吴江枫落。zhèng cǐ jì cháo shēng yuè hǎi,wú jiāng fēng luò。
万里孤舟渔火对,满山溟雨滩声恶。wàn lǐ gū zhōu yú huǒ duì,mǎn shān míng yǔ tān shēng è。
纵瓶中、有酒洌如泉,那堪酌。zòng píng zhōng yǒu jiǔ liè rú quán,nà kān zhuó。
愁似海,心如烁。chóu shì hǎi,xīn rú shuò。
多病体,难支阁。duō bìng tǐ,nán zhī gé。
说海棠开了,便酬初约。shuō hǎi táng kāi le,biàn chóu chū yuē。
七夕重阳都已过,楚台空负朝云合。qī xī zhòng yáng dōu yǐ guò,chǔ tái kōng fù cháo yún hé。
望长安、云树阻归程,成萧索。wàng zhǎng ān yún shù zǔ guī chéng,chéng xiāo suǒ。

踏莎行·盟台

韩邦奇

落日荒荒,停云脉脉。luò rì huāng huāng,tíng yún mài mài。
行人共指盟台说。xíng rén gòng zhǐ méng tái shuō。
相如曾此挫强秦,汗青万古称豪杰。xiāng rú céng cǐ cuò qiáng qín,hàn qīng wàn gǔ chēng háo jié。
韩信兴刘,陶朱霸越。hán xìn xīng liú,táo zhū bà yuè。
英雄自有谋王策。yīng xióng zì yǒu móu wáng cè。
当时一怒顾长刀,将军颈上空流血。dāng shí yī nù gù zhǎng dāo,jiāng jūn jǐng shàng kōng liú xuè。

玉楼春·客中春

韩邦奇

槛外桃花红似血。kǎn wài táo huā hóng shì xuè。
岸上柳条青可折。àn shàng liǔ tiáo qīng kě zhé。
美人何处春醉眠,独倚高楼看明月。měi rén hé chù chūn zuì mián,dú yǐ gāo lóu kàn míng yuè。
楼上玉箫声断绝。lóu shàng yù xiāo shēng duàn jué。
江上琵琶还惨切。jiāng shàng pí pá hái cǎn qiè。
夜深风送海潮来,回首秦关肠欲结。yè shēn fēng sòng hǎi cháo lái,huí shǒu qín guān cháng yù jié。

踏莎行·韩信庙

韩邦奇

高岭连云,繁烟带雨。gāo lǐng lián yún,fán yān dài yǔ。
长杨满路悲风起。zhǎng yáng mǎn lù bēi fēng qǐ。
将军墓上草萧萧,荒祠白日眠狐鼠。jiāng jūn mù shàng cǎo xiāo xiāo,huāng cí bái rì mián hú shǔ。
九里山前,未央宫里。jiǔ lǐ shān qián,wèi yāng gōng lǐ。
凄凉往事烦胸臆。qī liáng wǎng shì fán xiōng yì。
乌江汾水两悠悠,东流不尽英雄泪。wū jiāng fén shuǐ liǎng yōu yōu,dōng liú bù jǐn yīng xióng lèi。

西江月·春思

韩邦奇

残雪已消往事,东风又报春愁。cán xuě yǐ xiāo wǎng shì,dōng fēng yòu bào chūn chóu。
珠帘不卷玉香钩。zhū lián bù juǎn yù xiāng gōu。
庭院迟迟清昼。tíng yuàn chí chí qīng zhòu。
细雨繁花上院,轻烟碧草汀洲。xì yǔ fán huā shàng yuàn,qīng yān bì cǎo tīng zhōu。
一声啼鸟水东流。yī shēng tí niǎo shuǐ dōng liú。
春在小桥杨柳。chūn zài xiǎo qiáo yáng liǔ。

沁园春·重阳

韩邦奇

木叶初飞,重楼雁过,又是重阳。mù yè chū fēi,zhòng lóu yàn guò,yòu shì zhòng yáng。
有瓶开清洌,樽中酒绿,枝含瘦冷,篱下花黄。yǒu píng kāi qīng liè,zūn zhōng jiǔ lǜ,zhī hán shòu lěng,lí xià huā huáng。
佳节难逢,茱萸细看,剧饮高歌总不妨。jiā jié nán féng,zhū yú xì kàn,jù yǐn gāo gē zǒng bù fáng。
君听取,但此身粗健,莫更思量。jūn tīng qǔ,dàn cǐ shēn cū jiàn,mò gèng sī liàng。
古今总是亡羊。gǔ jīn zǒng shì wáng yáng。
漫得失、输嬴梦一场。màn dé shī shū yíng mèng yī chǎng。
看龙山事往,夕阳明灭,楚台人去,烟草荒凉。kàn lóng shān shì wǎng,xī yáng míng miè,chǔ tái rén qù,yān cǎo huāng liáng。
半瞬流光,百年浮世,回首西风易断肠。bàn shùn liú guāng,bǎi nián fú shì,huí shǒu xī fēng yì duàn cháng。
对知音,且颓然一醉,山月苍茫。duì zhī yīn,qiě tuí rán yī zuì,shān yuè cāng máng。

鹧鸪天·镇虏台宴诸将

韩邦奇

戈戟丛中玳宴开。gē jǐ cóng zhōng dài yàn kāi。
正同诸将捉生回。zhèng tóng zhū jiāng zhuō shēng huí。
十年高卧希夷峡,此日还登镇虏台。shí nián gāo wò xī yí xiá,cǐ rì hái dēng zhèn lǔ tái。
长剑舞,巨觥催。zhǎng jiàn wǔ,jù gōng cuī。
帐前金鼓震风雷。zhàng qián jīn gǔ zhèn fēng léi。
李陵碑外天骄遁,遥见旌旗报捷来。lǐ líng bēi wài tiān jiāo dùn,yáo jiàn jīng qí bào jié lái。

西江月·同前

韩邦奇

台下纵横铁骑,筵前错落金卮。tái xià zòng héng tiě qí,yán qián cuò luò jīn zhī。
风烟不警太平时。fēng yān bù jǐng tài píng shí。
正是赏心乐事。zhèng shì shǎng xīn lè shì。
流水落花片片,小桥垂柳丝丝。liú shuǐ luò huā piàn piàn,xiǎo qiáo chuí liǔ sī sī。
韶光那觉是边陲。sháo guāng nà jué shì biān chuí。
此日须抛一醉。cǐ rì xū pāo yī zuì。

临江仙·三月三十日

韩邦奇

芍药牡丹开已罢,明朝不是春光。sháo yào mǔ dān kāi yǐ bà,míng cháo bù shì chūn guāng。
莺儿撩乱送斜阳。yīng ér liāo luàn sòng xié yáng。
繁华应不尽,蜂蝶且休忙。fán huá yīng bù jǐn,fēng dié qiě xiū máng。
几架蔷薇依碧槛,新荷更满芳塘。jǐ jià qiáng wēi yī bì kǎn,xīn hé gèng mǎn fāng táng。
水晶帘外细飘香。shuǐ jīng lián wài xì piāo xiāng。
推枰听玉树,移座倒金觞。tuī píng tīng yù shù,yí zuò dào jīn shāng。

西江月·易水

韩邦奇

西望远山落日,南来暮柳繁烟。xī wàng yuǎn shān luò rì,nán lái mù liǔ fán yān。
鸟啼花发自年年。niǎo tí huā fā zì nián nián。
成败兴亡几变。chéng bài xīng wáng jǐ biàn。
白水河边壮士,黄金台下英贤。bái shuǐ hé biān zhuàng shì,huáng jīn tái xià yīng xián。
到头惟有斩燕丹。dào tóu wéi yǒu zhǎn yàn dān。
干古令人哀叹。gàn gǔ lìng rén āi tàn。

祝英台近·妾薄命

韩邦奇

夜光阑,纱窗晓,啼鸟正当户。yè guāng lán,shā chuāng xiǎo,tí niǎo zhèng dāng hù。
春梦岑岑,遍绕天涯去。chūn mèng cén cén,biàn rào tiān yá qù。
恨来还自寻思,五更风雨,应不到、东君去处。hèn lái hái zì xún sī,wǔ gèng fēng yǔ,yīng bù dào dōng jūn qù chù。
东君处。dōng jūn chù。
如有这个风光,应思我难度。rú yǒu zhè gè fēng guāng,yīng sī wǒ nán dù。
况又东风,早晚萦飞絮。kuàng yòu dōng fēng,zǎo wǎn yíng fēi xù。
看看太半韶华,匆匆过了,是谁把、青春孤负。kàn kàn tài bàn sháo huá,cōng cōng guò le,shì shuí bǎ qīng chūn gū fù。

临江仙·重阳

韩邦奇

蓝水经霜清彻底,玉山遥送青来。lán shuǐ jīng shuāng qīng chè dǐ,yù shān yáo sòng qīng lái。
寒云浮雨过庭槐。hán yún fú yǔ guò tíng huái。
白衣携酒至,黄菊几枝开。bái yī xié jiǔ zhì,huáng jú jǐ zhī kāi。
盛友还逢佳节赏,独怜多病形骸。shèng yǒu hái féng jiā jié shǎng,dú lián duō bìng xíng hái。
登临未减昔年怀。dēng lín wèi jiǎn xī nián huái。
西风齐着力,送我上高台。xī fēng qí zhe lì,sòng wǒ shàng gāo tái。

永遇乐·妾薄命

韩邦奇

莺舌轻调,燕泥新缀,蝶梦先醒。yīng shé qīng diào,yàn ní xīn zhuì,dié mèng xiān xǐng。
篱落谁家,夭桃临水,横放一枝红影。lí luò shuí jiā,yāo táo lín shuǐ,héng fàng yī zhī hóng yǐng。
此时无奈,青楼音信,却似瓶沉玉井。cǐ shí wú nài,qīng lóu yīn xìn,què shì píng chén yù jǐng。
叹青春、容易抛掷,早过二分光景。tàn qīng chūn róng yì pāo zhì,zǎo guò èr fēn guāng jǐng。
珠帘半卷,银屏独倚,还把云妆重整。zhū lián bàn juǎn,yín píng dú yǐ,hái bǎ yún zhuāng zhòng zhěng。
检点韶华,娇柳夭桃,谁占东君穷。jiǎn diǎn sháo huá,jiāo liǔ yāo táo,shuí zhàn dōng jūn qióng。
此君还似,杨花无定,点点和烟芳径。cǐ jūn hái shì,yáng huā wú dìng,diǎn diǎn hé yān fāng jìng。
但无言、凭栏悄悄,此心自省。dàn wú yán píng lán qiāo qiāo,cǐ xīn zì shěng。

谒金门·春楼

韩邦奇

珠帘卷。zhū lián juǎn。
楼外春愁无限。lóu wài chūn chóu wú xiàn。
雨过荼蘼春色减。yǔ guò tú mí chūn sè jiǎn。
落红惊满院。luò hóng jīng mǎn yuàn。
枝上燕慵莺懒。zhī shàng yàn yōng yīng lǎn。
谁与韶光为伴。shuí yǔ sháo guāng wèi bàn。
烟柳丝丝迷望眼。yān liǔ sī sī mí wàng yǎn。
阑干空倚遍。lán gàn kōng yǐ biàn。

狱中集古十六首东岩同扉

韩邦奇

天地身何往,故乡不可思。tiān dì shēn hé wǎng,gù xiāng bù kě sī。
萧萧北风劲,惨惨中肠悲。xiāo xiāo běi fēng jìn,cǎn cǎn zhōng cháng bēi。
多病久加饭,开怀无愧辞。duō bìng jiǔ jiā fàn,kāi huái wú kuì cí。
眼前列杻械,报主尔何迟。yǎn qián liè chǒu xiè,bào zhǔ ěr hé chí。
2171234567»