古诗词

钟惺

秋夜集俞伯彭园池

钟惺

闲园无意作衰天,水气花阴事事然。xián yuán wú yì zuò shuāi tiān,shuǐ qì huā yīn shì shì rán。
霜后芙蓉犹有露,冬前杨柳暂为烟。shuāng hòu fú róng yóu yǒu lù,dōng qián yáng liǔ zàn wèi yān。
鱼龙夜惜残秋去,乌鹊寒惊片月迁。yú lóng yè xī cán qiū qù,wū què hán jīng piàn yuè qiān。
四序栖寻吾欲遍,爱君不独在林泉。sì xù qī xún wú yù biàn,ài jūn bù dú zài lín quán。

坠蝉

钟惺

神洁诚难辱,居高未免危。shén jié chéng nán rǔ,jū gāo wèi miǎn wēi。
又非逢臂怒,遂致折肱悲。yòu fēi féng bì nù,suì zhì zhé gōng bēi。
吟啸能无废,堤防似亦迟。yín xiào néng wú fèi,dī fáng shì yì chí。
幸灾群小急,感遇一身知。xìng zāi qún xiǎo jí,gǎn yù yī shēn zhī。
命已看如蜕,心犹惜此枝。mìng yǐ kàn rú tuì,xīn yóu xī cǐ zhī。
结缨怀鄙志,捐网荷弘慈。jié yīng huái bǐ zhì,juān wǎng hé hóng cí。
卷饵烦相警,环珠耻见遗。juǎn ěr fán xiāng jǐng,huán zhū chǐ jiàn yí。
寒宵深抱叶,贱子报恩时。hán xiāo shēn bào yè,jiàn zi bào ēn shí。

秋日舟中题胡彭举秋江卷

钟惺

望远写秋江,秋意无起止。wàng yuǎn xiě qiū jiāng,qiū yì wú qǐ zhǐ。
何曾见寸波,竟纸皆秋水。hé céng jiàn cùn bō,jìng zhǐ jiē qiū shuǐ。
烟中过寒山,江净翻如纸。yān zhōng guò hán shān,jiāng jìng fān rú zhǐ。
空色有无间,身在秋江里。kōng sè yǒu wú jiān,shēn zài qiū jiāng lǐ。

九湾

钟惺

若非蹈今涂,昨日险亦足。ruò fēi dǎo jīn tú,zuó rì xiǎn yì zú。
果然备层峻,蛇鬼犹踯躅。guǒ rán bèi céng jùn,shé guǐ yóu zhí zhú。
两崖穷登顿,相对不去瞩。liǎng yá qióng dēng dùn,xiāng duì bù qù zhǔ。
稍焉历其巅,许身已平陆。shāo yān lì qí diān,xǔ shēn yǐ píng lù。
俯仰前后视,乃知多岸谷。fǔ yǎng qián hòu shì,nǎi zhī duō àn gǔ。
足迹信延袤,目境自蹙缩。zú jì xìn yán mào,mù jìng zì cù suō。
鸿飞已青冥,背翩犹遭触。hóng fēi yǐ qīng míng,bèi piān yóu zāo chù。
深薄警营魄,幽幻豁心目。shēn báo jǐng yíng pò,yōu huàn huō xīn mù。

雨发九湾至归州

钟惺

乱山无清晓,云水但稠浊。luàn shān wú qīng xiǎo,yún shuǐ dàn chóu zhuó。
累日行重岚,丛密何由豁。lèi rì xíng zhòng lán,cóng mì hé yóu huō。
安知兹壁外,不有朝暾跃。ān zhī zī bì wài,bù yǒu cháo tūn yuè。
颓云初离洞,流出将焉托。tuí yún chū lí dòng,liú chū jiāng yān tuō。
岭半一人家,如鸟巢阿阁。lǐng bàn yī rén jiā,rú niǎo cháo ā gé。
人语向空蒙,烟火出冥漠。rén yǔ xiàng kōng méng,yān huǒ chū míng mò。
隔江望秭归,残阳见井郭。gé jiāng wàng zǐ guī,cán yáng jiàn jǐng guō。
胡为既济后,昏暮犹墟落。hú wèi jì jì hòu,hūn mù yóu xū luò。

瞿唐

钟惺

至此始称峡,岸束江龃龉。zhì cǐ shǐ chēng xiá,àn shù jiāng jǔ yǔ。
江势有往还,前山几茹吐。jiāng shì yǒu wǎng hái,qián shān jǐ rú tǔ。
两崖何所争,终古常相拒。liǎng yá hé suǒ zhēng,zhōng gǔ cháng xiāng jù。
水石日夜戛,无所触而怒。shuǐ shí rì yè jiá,wú suǒ chù ér nù。
滟滪根孤危,悍流不能去。yàn yù gēn gū wēi,hàn liú bù néng qù。
立石如堵墙,中劈才一缕。lì shí rú dǔ qiáng,zhōng pī cái yī lǚ。
岸回不见江,舟行无乃迕。àn huí bù jiàn jiāng,zhōu xíng wú nǎi wù。
舟过其隙中,乃知此其户。zhōu guò qí xì zhōng,nǎi zhī cǐ qí hù。
还顾始自失,怃然警徒旅。hái gù shǐ zì shī,wǔ rán jǐng tú lǚ。

西陵峡

钟惺

过此即大江,峡亦终于此。guò cǐ jí dà jiāng,xiá yì zhōng yú cǐ。
前途岂不夷,未达一间耳。qián tú qǐ bù yí,wèi dá yī jiān ěr。
辟入大都城,而门不容轨。pì rù dà dōu chéng,ér mén bù róng guǐ。
虎方错其牙,黄牛喘未已。hǔ fāng cuò qí yá,huáng niú chuǎn wèi yǐ。
舟进却湍中,如狼疐其尾。zhōu jìn què tuān zhōng,rú láng zhì qí wěi。
当其险夷交,跳伏正相踦。dāng qí xiǎn yí jiāo,tiào fú zhèng xiāng yǐ。
回首黄陵没,此身才出匦。huí shǒu huáng líng méi,cǐ shēn cái chū guǐ。
不知何心魂,禁此七百里。bù zhī hé xīn hún,jìn cǐ qī bǎi lǐ。
梦者入铁围,醒犹忘在几。mèng zhě rù tiě wéi,xǐng yóu wàng zài jǐ。
赖兹历奇奥,得悟垂堂理。lài zī lì qí ào,dé wù chuí táng lǐ。

邺中歌

钟惺

城则邺城水漳水,定有异人从此起。chéng zé yè chéng shuǐ zhāng shuǐ,dìng yǒu yì rén cóng cǐ qǐ。
雄谋韵事与文心,君臣兄弟而父子。xióng móu yùn shì yǔ wén xīn,jūn chén xiōng dì ér fù zi。
英雄未有俗胸中,出没岂随人眼底!yīng xióng wèi yǒu sú xiōng zhōng,chū méi qǐ suí rén yǎn dǐ!
功首罪魁非两人,遗臭流芳本一身。gōng shǒu zuì kuí fēi liǎng rén,yí chòu liú fāng běn yī shēn。
文章有神霸有气,岂能苟尔化为尘?wén zhāng yǒu shén bà yǒu qì,qǐ néng gǒu ěr huà wèi chén?
横流筑台拒太行,气与理势相低昂。héng liú zhù tái jù tài xíng,qì yǔ lǐ shì xiāng dī áng。
安有斯人不作逆,小不为霸大不王?ān yǒu sī rén bù zuò nì,xiǎo bù wèi bà dà bù wáng?
霸王降作儿女鸣,无可奈何中不平。bà wáng jiàng zuò ér nǚ míng,wú kě nài hé zhōng bù píng。
向帐明知非有益,分香未可谓无情。xiàng zhàng míng zhī fēi yǒu yì,fēn xiāng wèi kě wèi wú qíng。
呜呼!wū hū!
古人作事无巨细,寂寞豪华皆有意。gǔ rén zuò shì wú jù xì,jì mò háo huá jiē yǒu yì。
书生轻议冢中人,冢中笑尔书生气。shū shēng qīng yì zhǒng zhōng rén,zhǒng zhōng xiào ěr shū shēng qì。

夜归

钟惺

落月下山径,草堂人未归。luò yuè xià shān jìng,cǎo táng rén wèi guī。
砌虫泣凉露,篱犬吠残晖。qì chóng qì liáng lù,lí quǎn fèi cán huī。
霜静月逾皎,烟生墟更微。shuāng jìng yuè yú jiǎo,yān shēng xū gèng wēi。
入秋知几日,邻杵数声稀。rù qiū zhī jǐ rì,lín chǔ shù shēng xī。
2912