古诗词

钟于田

峡山飞来寺

钟于田

寺倚山烟碧,僧闲绀殿西。sì yǐ shān yān bì,sēng xián gàn diàn xī。
已知天地别,曾否佛肩齐。yǐ zhī tiān dì bié,céng fǒu fú jiān qí。
白日浮生梦,青云石道梯。bái rì fú shēng mèng,qīng yún shí dào tī。
探奇吾独得,垂老欲幽栖。tàn qí wú dú dé,chuí lǎo yù yōu qī。

登舟见月怀乡友

钟于田

春日花开祖道前,秋风人上潞河船。chūn rì huā kāi zǔ dào qián,qiū fēng rén shàng lù hé chuán。
红尘易变干时发,新月殊明故国天。hóng chén yì biàn gàn shí fā,xīn yuè shū míng gù guó tiān。
四顾江山犹昔日,一分襟袂即经年。sì gù jiāng shān yóu xī rì,yī fēn jīn mèi jí jīng nián。
玉楼两地光辉满,南北相思益渺然。yù lóu liǎng dì guāng huī mǎn,nán běi xiāng sī yì miǎo rán。

自叹

钟于田

归去来兮归去休,为园瓜果未全收。guī qù lái xī guī qù xiū,wèi yuán guā guǒ wèi quán shōu。
膏肓久矣甘泉石,筋力何因困马牛。gāo huāng jiǔ yǐ gān quán shí,jīn lì hé yīn kùn mǎ niú。
莫问韶光如逝水,总之人世只浮沤。mò wèn sháo guāng rú shì shuǐ,zǒng zhī rén shì zhǐ fú ōu。
百年便作千年计,不待西风也白头。bǎi nián biàn zuò qiān nián jì,bù dài xī fēng yě bái tóu。

初夏楼居督诸子馆课

钟于田

潦倒无心问郭田,小楼风入抱书眠。lǎo dào wú xīn wèn guō tián,xiǎo lóu fēng rù bào shū mián。
河清有几人为瑞,酒熟能酣浊是贤。hé qīng yǒu jǐ rén wèi ruì,jiǔ shú néng hān zhuó shì xián。
但以一经传世业,不妨双鬓引馀年。dàn yǐ yī jīng chuán shì yè,bù fáng shuāng bìn yǐn yú nián。
从来稽古高门第,可负韶光却自怜。cóng lái jī gǔ gāo mén dì,kě fù sháo guāng què zì lián。