古诗词

苏台明

癸未杪冬有感

苏台明

飘飘雪色满前山,高卧袁安自爱闲。piāo piāo xuě sè mǎn qián shān,gāo wò yuán ān zì ài xián。
谷底风生闻虎啸,林间日落见鸦还。gǔ dǐ fēng shēng wén hǔ xiào,lín jiān rì luò jiàn yā hái。
忧时直起频挥剑,避俗仍教静闭关。yōu shí zhí qǐ pín huī jiàn,bì sú réng jiào jìng bì guān。
寒惨应随残腊去,拟将春好解愁颜。hán cǎn yīng suí cán là qù,nǐ jiāng chūn hǎo jiě chóu yán。

登彭峒绝顶

苏台明

绝顶登临日渐曛,僧归林外触烟氛。jué dǐng dēng lín rì jiàn xūn,sēng guī lín wài chù yān fēn。
千峰低揖如迎客,一寺高标半宿云。qiān fēng dī yī rú yíng kè,yī sì gāo biāo bàn sù yún。
海障晴霞光濯锦,树来倦鸟影成群。hǎi zhàng qíng xiá guāng zhuó jǐn,shù lái juàn niǎo yǐng chéng qún。
山灵许我尘喧避,不断泉声饱听闻。shān líng xǔ wǒ chén xuān bì,bù duàn quán shēng bǎo tīng wén。