古诗词

释古易

送善孝师还栖贤

释古易

昔岁还山已过期,此行正值早秋时。xī suì hái shān yǐ guò qī,cǐ xíng zhèng zhí zǎo qiū shí。
随身惟有一寒衲,清咏无如此别诗。suí shēn wéi yǒu yī hán nà,qīng yǒng wú rú cǐ bié shī。
枫叶乍红湖月待,梅花才放岳猿知。fēng yè zhà hóng hú yuè dài,méi huā cái fàng yuè yuán zhī。
他年若拟诛茆处,金井泉头慰所思。tā nián ruò nǐ zhū máo chù,jīn jǐng quán tóu wèi suǒ sī。

赠尹恒复中翰

释古易

早闻嘉遁辞芸阁,长羡风流一布袍。zǎo wén jiā dùn cí yún gé,zhǎng xiàn fēng liú yī bù páo。
林叟惯寻诗兴逸,岳僧频访道情高。lín sǒu guàn xún shī xīng yì,yuè sēng pín fǎng dào qíng gāo。
管教白发饶秋镜,别有丹砂胜绿醪。guǎn jiào bái fā ráo qiū jìng,bié yǒu dān shā shèng lǜ láo。
知是罗浮题已遍,三朝曾不出蓬蒿。zhī shì luó fú tí yǐ biàn,sān cháo céng bù chū péng hāo。

子规

释古易

春归黯黯若为情,独向青山彻夜鸣。chūn guī àn àn ruò wèi qíng,dú xiàng qīng shān chè yè míng。
故苑几回芳草没,锦江依旧暮潮生。gù yuàn jǐ huí fāng cǎo méi,jǐn jiāng yī jiù mù cháo shēng。
烟消深树藏难定,花落残红怅未平。yān xiāo shēn shù cáng nán dìng,huā luò cán hóng chàng wèi píng。
莫道空斋高卧稳,分明听得一声声。mò dào kōng zhāi gāo wò wěn,fēn míng tīng dé yī shēng shēng。
2312