古诗词

顾清

登夏时茂澄碧览翠二楼

顾清

越水吴山指顾中,虚檐百尺卧元龙。yuè shuǐ wú shān zhǐ gù zhōng,xū yán bǎi chǐ wò yuán lóng。
都将宇宙清明气,散入江湖礧磈胸。dōu jiāng yǔ zhòu qīng míng qì,sàn rù jiāng hú léi wěi xiōng。
天末鸟飞云淡淡,海门烟散树重重。tiān mò niǎo fēi yún dàn dàn,hǎi mén yān sàn shù zhòng zhòng。
若为借得湘妃瑟,鼓向江南十二峰。ruò wèi jiè dé xiāng fēi sè,gǔ xiàng jiāng nán shí èr fēng。

雪中对客

顾清

茅屋无风已自寒,客来飞雪满遥山。máo wū wú fēng yǐ zì hán,kè lái fēi xuě mǎn yáo shān。
相看只合围炉坐,欲去谁能放棹还。xiāng kàn zhǐ hé wéi lú zuò,yù qù shuí néng fàng zhào hái。
梅萼映空增怅望,松枝低槛故阑珊。méi è yìng kōng zēng chàng wàng,sōng zhī dī kǎn gù lán shān。
平生陶谷多才隽,愁绝佳人一笑间。píng shēng táo gǔ duō cái juàn,chóu jué jiā rén yī xiào jiān。

除夜

顾清

更无柏酒共桃符,一卷离骚伴竹炉。gèng wú bǎi jiǔ gòng táo fú,yī juǎn lí sāo bàn zhú lú。
短褐有情怜岁月,敝冠无恙笑头颅。duǎn hè yǒu qíng lián suì yuè,bì guān wú yàng xiào tóu lú。
白波东逝伤心远,青鸟西飞入望孤。bái bō dōng shì shāng xīn yuǎn,qīng niǎo xī fēi rù wàng gū。
久卧沧江惯愁思,不将明日问荣枯。jiǔ wò cāng jiāng guàn chóu sī,bù jiāng míng rì wèn róng kū。

辛丑春夜闻雨

顾清

破屋寒多怯夜眠,骤闻鸣雨更欣然。pò wū hán duō qiè yè mián,zhòu wén míng yǔ gèng xīn rán。
已拚窗下琴书湿,暗喜庭前草木鲜。yǐ pàn chuāng xià qín shū shī,àn xǐ tíng qián cǎo mù xiān。
檐溜不齐时点点,灯花无谓故娟娟。yán liū bù qí shí diǎn diǎn,dēng huā wú wèi gù juān juān。
清时美景双惆怅,卧听淋浪百虑煎。qīng shí měi jǐng shuāng chóu chàng,wò tīng lín làng bǎi lǜ jiān。

春日将适郊外忽暴风阻行

顾清

二月六日天气恶,卷地黑风吹倒人。èr yuè liù rì tiān qì è,juǎn dì hēi fēng chuī dào rén。
却看花柳俱无色,忽讶江山不似春。què kàn huā liǔ jù wú sè,hū yà jiāng shān bù shì chūn。
高卧野人滋懒散,欲飞燕子自逡巡。gāo wò yě rén zī lǎn sàn,yù fēi yàn zi zì qūn xún。
东园有约不如意,须待来朝理钓纶。dōng yuán yǒu yuē bù rú yì,xū dài lái cháo lǐ diào lún。

环溪十咏得莼菜

顾清

秋风吹嫩碧溪莼,春韭寒菘别置伦。qiū fēng chuī nèn bì xī chún,chūn jiǔ hán sōng bié zhì lún。
入手细牵青不断,盈筐满贮绿仍匀。rù shǒu xì qiān qīng bù duàn,yíng kuāng mǎn zhù lǜ réng yún。
许同玉脍成双美,未数金盘馔八珍。xǔ tóng yù kuài chéng shuāng měi,wèi shù jīn pán zhuàn bā zhēn。
多渴长卿愁内热,谢他清淡养天真。duō kě zhǎng qīng chóu nèi rè,xiè tā qīng dàn yǎng tiān zhēn。

春日杂兴

顾清

东风一梦过南园,吴水吴山兴杳然。dōng fēng yī mèng guò nán yuán,wú shuǐ wú shān xīng yǎo rán。
经雨落花还似锦,弄风柳絮不成绵。jīng yǔ luò huā hái shì jǐn,nòng fēng liǔ xù bù chéng mián。
林?夜啸空哀月,江鸟晴飞欲傅天。lín yè xiào kōng āi yuè,jiāng niǎo qíng fēi yù fù tiān。
处处兰桡移白昼,边生终日枕书眠。chù chù lán ráo yí bái zhòu,biān shēng zhōng rì zhěn shū mián。

春日杂兴

顾清

群山西北翠如烟,三女荒冈草树连。qún shān xī běi cuì rú yān,sān nǚ huāng gāng cǎo shù lián。
瑶井鹤鸣凡几岁,碧潭龙去不知年。yáo jǐng hè míng fán jǐ suì,bì tán lóng qù bù zhī nián。
潮平沪渎城头月,花落云间洞里天。cháo píng hù dú chéng tóu yuè,huā luò yún jiān dòng lǐ tiān。
千古废兴如昨日,几回窗下掩残编。qiān gǔ fèi xīng rú zuó rì,jǐ huí chuāng xià yǎn cán biān。

春日杂兴

顾清

泛观今古不胜哀,又向江边步绿苔。fàn guān jīn gǔ bù shèng āi,yòu xiàng jiāng biān bù lǜ tái。
曾见楚兵回柏举,谁教越女上苏台。céng jiàn chǔ bīng huí bǎi jǔ,shuí jiào yuè nǚ shàng sū tái。
君臣得失馀文史,罗绮繁华遍草莱。jūn chén dé shī yú wén shǐ,luó qǐ fán huá biàn cǎo lái。
最恨鸱夷五湖去,胥涛空涌浙江雷。zuì hèn chī yí wǔ hú qù,xū tāo kōng yǒng zhè jiāng léi。

春日杂兴

顾清

千雉孤城枕碧流,晴天望远自生愁。qiān zhì gū chéng zhěn bì liú,qíng tiān wàng yuǎn zì shēng chóu。
金羁络绎花边马,玉雾葱茏柳外楼。jīn jī luò yì huā biān mǎ,yù wù cōng lóng liǔ wài lóu。
何处健儿夸仗剑,几年渔父独垂钩。hé chù jiàn ér kuā zhàng jiàn,jǐ nián yú fù dú chuí gōu。
白鸥飞入苍烟里,目断斜阳送去舟。bái ōu fēi rù cāng yān lǐ,mù duàn xié yáng sòng qù zhōu。

秋兴和芸轩韵

顾清

海峤千峰插汉齐,每因松竹问幽栖。hǎi jiào qiān fēng chā hàn qí,měi yīn sōng zhú wèn yōu qī。
江山举目成图画,天地从人作品题。jiāng shān jǔ mù chéng tú huà,tiān dì cóng rén zuò pǐn tí。
身隐不妨随鹿豕,门闲应得长蒿藜。shēn yǐn bù fáng suí lù shǐ,mén xián yīng dé zhǎng hāo lí。
何须绿野功成后,始是黄梁梦破时。hé xū lǜ yě gōng chéng hòu,shǐ shì huáng liáng mèng pò shí。

秋兴和芸轩韵

顾清

伏雨阑风日未休,越山吴水共悠悠。fú yǔ lán fēng rì wèi xiū,yuè shān wú shuǐ gòng yōu yōu。
鸾书不返瑶台暮,雁阵争回碧树秋。luán shū bù fǎn yáo tái mù,yàn zhèn zhēng huí bì shù qiū。
敝褐有情依客子,断碑无主怨王侯。bì hè yǒu qíng yī kè zi,duàn bēi wú zhǔ yuàn wáng hóu。
平生宋玉多悲感,拟脱青衫趁白鸥。píng shēng sòng yù duō bēi gǎn,nǐ tuō qīng shān chèn bái ōu。

秋兴和芸轩韵

顾清

碧海萦回天际还,海山青翠束连环。bì hǎi yíng huí tiān jì hái,hǎi shān qīng cuì shù lián huán。
铜城北望三干里,金斗西横百二关。tóng chéng běi wàng sān gàn lǐ,jīn dòu xī héng bǎi èr guān。
落月有时闻画角,夕阳何处倚危阑。luò yuè yǒu shí wén huà jiǎo,xī yáng hé chù yǐ wēi lán。
清江面面芙蓉满,安得凌波却暂攀。qīng jiāng miàn miàn fú róng mǎn,ān dé líng bō què zàn pān。

癸卯立春日寄陆时敏

顾清

五载蓝袍触暗尘,梅花风起又新春。wǔ zài lán páo chù àn chén,méi huā fēng qǐ yòu xīn chūn。
漫怜司马长多病,自说莱芜已惯贫。màn lián sī mǎ zhǎng duō bìng,zì shuō lái wú yǐ guàn pín。
经雪松篁犹在眼,弄晴禽鸟渐宜人。jīng xuě sōng huáng yóu zài yǎn,nòng qíng qín niǎo jiàn yí rén。
风光此日催诗梦,已入芳洲采绿蘋。fēng guāng cǐ rì cuī shī mèng,yǐ rù fāng zhōu cǎi lǜ píng。

初赴举时赋七律一首留别诸公适时敏以诗来即用其韵

顾清

同时济济尽英才,况复清朝景运开。tóng shí jì jì jǐn yīng cái,kuàng fù qīng cháo jǐng yùn kāi。
幸与诸公作先路,敢期三策便抡魁。xìng yǔ zhū gōng zuò xiān lù,gǎn qī sān cè biàn lūn kuí。
秦淮山好天开画,扬子江深地走雷。qín huái shān hǎo tiān kāi huà,yáng zi jiāng shēn dì zǒu léi。
应到高秋明月夜,思君直上凤凰台。yīng dào gāo qiū míng yuè yè,sī jūn zhí shàng fèng huáng tái。

读庄子有感

顾清

落日平林烟雾生,西风茅屋短檠明。luò rì píng lín yān wù shēng,xī fēng máo wū duǎn qíng míng。
书生已惜三千字,狂客犹夸九万程。shū shēng yǐ xī sān qiān zì,kuáng kè yóu kuā jiǔ wàn chéng。
蛮触干戈神独领,蜉蝣日月梦潜惊。mán chù gàn gē shén dú lǐng,fú yóu rì yuè mèng qián jīng。
旧游亦有芝兰契,冰雪何人与问盟。jiù yóu yì yǒu zhī lán qì,bīng xuě hé rén yǔ wèn méng。

甲辰九月五日迎司马兰亭过蔡廷章宿

顾清

岸侧野花香拂棹,竹间细水暗通船。àn cè yě huā xiāng fú zhào,zhú jiān xì shuǐ àn tōng chuán。
尘中已觉俱成梦,幽处真疑别有天。chén zhōng yǐ jué jù chéng mèng,yōu chù zhēn yí bié yǒu tiān。
红敛江村寒映日,翠浮沙市晚生烟。hóng liǎn jiāng cūn hán yìng rì,cuì fú shā shì wǎn shēng yān。
平生不为耽幽兴,容易那能到辋川。píng shēng bù wèi dān yōu xīng,róng yì nà néng dào wǎng chuān。

甲辰九月五日迎司马兰亭过蔡廷章宿

顾清

清霜未降枫先赤,紫蟹初尝菊半黄。qīng shuāng wèi jiàng fēng xiān chì,zǐ xiè chū cháng jú bàn huáng。
终岁只闻田舍乐,一时顿觉市朝忙。zhōng suì zhǐ wén tián shě lè,yī shí dùn jué shì cháo máng。
清晨雁鹜盈前浦,落日牛羊满近冈。qīng chén yàn wù yíng qián pǔ,luò rì niú yáng mǎn jìn gāng。
为问东皋有馀地,便应从此作邻庄。wèi wèn dōng gāo yǒu yú dì,biàn yīng cóng cǐ zuò lín zhuāng。

古松

顾清

年来耆旧多零落,如此长松见亦稀。nián lái qí jiù duō líng luò,rú cǐ zhǎng sōng jiàn yì xī。
劲直不随冰雪困,馨香宜得凤鸾依。jìn zhí bù suí bīng xuě kùn,xīn xiāng yí dé fèng luán yī。
流脂化魄皆堪斸,坠子成林又合围。liú zhī huà pò jiē kān zhǔ,zhuì zi chéng lín yòu hé wéi。
好在主人封殖厚,清游留待子房归。hǎo zài zhǔ rén fēng zhí hòu,qīng yóu liú dài zi fáng guī。

送高进之入上海学

顾清

企也来时犹稚年,双髫初合未胜冠。qǐ yě lái shí yóu zhì nián,shuāng tiáo chū hé wèi shèng guān。
三冬自解攻文史,五色今看振羽翰。sān dōng zì jiě gōng wén shǐ,wǔ sè jīn kàn zhèn yǔ hàn。
人欲别时情自恶,学粗通处事方难。rén yù bié shí qíng zì è,xué cū tōng chù shì fāng nán。
重来定有惊人句,不作寻常子弟看。zhòng lái dìng yǒu jīng rén jù,bù zuò xún cháng zi dì kàn。
1507«2345678»