古诗词

释超雪

韩山亭

释超雪

集仰小亭间,幽人独往还。jí yǎng xiǎo tíng jiān,yōu rén dú wǎng hái。
风微花气足,树密鸟声闲。fēng wēi huā qì zú,shù mì niǎo shēng xián。
鱼跃有源水,云登无尽山。yú yuè yǒu yuán shuǐ,yún dēng wú jǐn shān。
骋怀神自远,万汇各开颜。chěng huái shén zì yuǎn,wàn huì gè kāi yán。

秋怀

释超雪

比来秋落莫,高枕菊花前。bǐ lái qiū luò mò,gāo zhěn jú huā qián。
古木收残雨,疏篱宿冷烟。gǔ mù shōu cán yǔ,shū lí sù lěng yān。
三山人自远,千里恨难传。sān shān rén zì yuǎn,qiān lǐ hèn nán chuán。
何处砧声急,悠悠到耳边。hé chù zhēn shēng jí,yōu yōu dào ěr biān。

寄陈延煜文学

释超雪

同在乾坤内,何曾有别离。tóng zài qián kūn nèi,hé céng yǒu bié lí。
川原人自隔,魂梦客多疑。chuān yuán rén zì gé,hún mèng kè duō yí。
野趣凭谁话,寒花托使迟。yě qù píng shuí huà,hán huā tuō shǐ chí。
山房悬一榻,待汝夜裁诗。shān fáng xuán yī tà,dài rǔ yè cái shī。

咏梅

释超雪

风霜盈草莽,独出占春芳。fēng shuāng yíng cǎo mǎng,dú chū zhàn chūn fāng。
闲卉肥何益,清姿瘦不妨。xián huì féi hé yì,qīng zī shòu bù fáng。
林花方匝匝,风景自苍苍。lín huā fāng zā zā,fēng jǐng zì cāng cāng。
每作罗浮想,梦回袭暗香。měi zuò luó fú xiǎng,mèng huí xí àn xiāng。

秋云

释超雪

出没难留迹,去来不自任。chū méi nán liú jì,qù lái bù zì rèn。
繁生疑有蒂,随处见无心。fán shēng yí yǒu dì,suí chù jiàn wú xīn。
石坞封寒翠,松门落片阴。shí wù fēng hán cuì,sōng mén luò piàn yīn。
金风吹正急,飞逐九皋禽。jīn fēng chuī zhèng jí,fēi zhú jiǔ gāo qín。