古诗词

袁枚

过邺下吊高神武

袁枚

唱罢阴山《敕勒歌》,英雄涕泪老来多。chàng bà yīn shān chì lēi gē,yīng xióng tì lèi lǎo lái duō。
生持魏武朝天笏,死授条侯杀贼戈。shēng chí wèi wǔ cháo tiān hù,sǐ shòu tiáo hóu shā zéi gē。
六镇华夷传露布,九龙风雨聚漳河。liù zhèn huá yí chuán lù bù,jiǔ lóng fēng yǔ jù zhāng hé。
只今尚有清流月,曾照高王万马过。zhǐ jīn shàng yǒu qīng liú yuè,céng zhào gāo wáng wàn mǎ guò。

杜牧墓

袁枚

萧郎白马远从军,落日樊川吊紫云。xiāo láng bái mǎ yuǎn cóng jūn,luò rì fán chuān diào zǐ yún。
客里莺花逢杜曲,唐朝春恨属司勋。kè lǐ yīng huā féng dù qū,táng cháo chūn hèn shǔ sī xūn。
高谈泽潞兵三万,论定扬州月二分。gāo tán zé lù bīng sān wàn,lùn dìng yáng zhōu yuè èr fēn。
手折夫容来酹酒,有人风骨类夫君。shǒu zhé fū róng lái lèi jiǔ,yǒu rén fēng gǔ lèi fū jūn。

哭襄勤伯鄂公

袁枚

听筑长围几万重,将军匹马独临戎。tīng zhù zhǎng wéi jǐ wàn zhòng,jiāng jūn pǐ mǎ dú lín róng。
天山扫雪兵犹战,青海啼乌帐已空。tiān shān sǎo xuě bīng yóu zhàn,qīng hǎi tí wū zhàng yǐ kōng。
拜表泪流秋草上,弯弓弦断夕阳中。bài biǎo lèi liú qiū cǎo shàng,wān gōng xián duàn xī yáng zhōng。
男儿欲报君恩重,死到沙场是善终。nán ér yù bào jūn ēn zhòng,sǐ dào shā chǎng shì shàn zhōng。

谒史文靖公墓

袁枚

手供蘋蘩当束脩,先登华屋后山丘。shǒu gōng píng fán dāng shù xiū,xiān dēng huá wū hòu shān qiū。
九原尚想师随会,一疏曾经识马周。jiǔ yuán shàng xiǎng shī suí huì,yī shū céng jīng shí mǎ zhōu。
盖代勋华云影在,满堂丝竹水声愁。gài dài xūn huá yún yǐng zài,mǎn táng sī zhú shuǐ shēng chóu。
知公泉下应怜我,如此英年也白头。zhī gōng quán xià yīng lián wǒ,rú cǐ yīng nián yě bái tóu。

古意

袁枚

妾自梦香闺,忘郎在远道。qiè zì mèng xiāng guī,wàng láng zài yuǎn dào。
不惯别离情,回身向空抱。bù guàn bié lí qíng,huí shēn xiàng kōng bào。

袁枚

【其一】
白日不到处,青春恰自来。bái rì bù dào chù,qīng chūn qià zì lái。
苔花如米小,也学牡丹开。tái huā rú mǐ xiǎo,yě xué mǔ dān kāi。
【其二】
各有心情在,随渠爱暖凉。gè yǒu xīn qíng zài,suí qú ài nuǎn liáng。
青苔问红叶,何物是斜阳。qīng tái wèn hóng yè,hé wù shì xié yáng。

品画

袁枚

品画先神韵,论诗重性情。pǐn huà xiān shén yùn,lùn shī zhòng xìng qíng。
蛟龙生气尽,不若鼠横行。jiāo lóng shēng qì jǐn,bù ruò shǔ héng xíng。

偶作五绝句

袁枚

偶寻半开梅,闲倚一竿竹。ǒu xún bàn kāi méi,xián yǐ yī gān zhú。
儿童不知春,问草何故绿。ér tóng bù zhī chūn,wèn cǎo hé gù lǜ。

山中绝句

袁枚

镇日山腰斸白云,载量烟草活纷纷。zhèn rì shān yāo zhǔ bái yún,zài liàng yān cǎo huó fēn fēn。
春衫不用金炉热,自向百花香里熏。chūn shān bù yòng jīn lú rè,zì xiàng bǎi huā xiāng lǐ xūn。

马嵬

袁枚

莫唱当年长恨歌,人间亦自有银河。mò chàng dāng nián zhǎng hèn gē,rén jiān yì zì yǒu yín hé。
石壕村里夫妻别,泪比长生殿上多!shí háo cūn lǐ fū qī bié,lèi bǐ zhǎng shēng diàn shàng duō!

由桂林朔漓江至兴安

袁枚

江到兴安水最清,青山簇簇水中生。jiāng dào xīng ān shuǐ zuì qīng,qīng shān cù cù shuǐ zhōng shēng。
分明看见青山顶,船在青山顶上行。fēn míng kàn jiàn qīng shān dǐng,chuán zài qīng shān dǐng shàng xíng。

听诗叟

袁枚

底事听诗听不清,此翁耳壳欠分明。dǐ shì tīng shī tīng bù qīng,cǐ wēng ěr ké qiàn fēn míng。
拟携谢朓惊人句,来向青天颂数声。nǐ xié xiè tiǎo jīng rén jù,lái xiàng qīng tiān sòng shù shēng。

沙沟

袁枚

沙沟日影烟朦胧,隐隐黄河出树中。shā gōu rì yǐng yān méng lóng,yǐn yǐn huáng hé chū shù zhōng。
刚卷车帘还放下,太阳力薄不胜风。gāng juǎn chē lián hái fàng xià,tài yáng lì báo bù shèng fēng。

明皇与贵妃

袁枚

到底君王负旧盟,江山情重美人轻。dào dǐ jūn wáng fù jiù méng,jiāng shān qíng zhòng měi rén qīng。
玉环领略夫妻味,从此人间不再生。yù huán lǐng lüè fū qī wèi,cóng cǐ rén jiān bù zài shēng。

范希文

袁枚

黄阁风裁第一清,宋朝名相半书生。huáng gé fēng cái dì yī qīng,sòng cháo míng xiāng bàn shū shēng。
西边经略成何事,尚劝横渠莫论兵。xī biān jīng lüè chéng hé shì,shàng quàn héng qú mò lùn bīng。

桐江作

袁枚

久别天台路已迷,眼前尚觉白云低。jiǔ bié tiān tái lù yǐ mí,yǎn qián shàng jué bái yún dī。
诗人用笔求逋峭,何不看山到浙西?shī rén yòng bǐ qiú bū qiào,hé bù kàn shān dào zhè xī?

桐江作

袁枚

桐江春水绿如油,两岸青山送客舟。tóng jiāng chūn shuǐ lǜ rú yóu,liǎng àn qīng shān sòng kè zhōu。
明秀渐多奇险少,分明山色近杭州。míng xiù jiàn duō qí xiǎn shǎo,fēn míng shān sè jìn háng zhōu。

消夏诗

袁枚

不着衣冠近半年,水云深处抱花眠。bù zhe yī guān jìn bàn nián,shuǐ yún shēn chù bào huā mián。
平生自想无官乐,第一骄人六月天。píng shēng zì xiǎng wú guān lè,dì yī jiāo rén liù yuè tiān。

寄聪娘

袁枚

一枝花对足风流,何事人间万户侯。yī zhī huā duì zú fēng liú,hé shì rén jiān wàn hù hóu。
生把黄金买别离,是侬薄幸是侬愁。shēng bǎ huáng jīn mǎi bié lí,shì nóng báo xìng shì nóng chóu。

寒夜

袁枚

寒夜读书忘却眠,锦衾香尽炉无烟。hán yè dú shū wàng què mián,jǐn qīn xiāng jǐn lú wú yān。
美人含怒夺灯去,问郎知是几更天!měi rén hán nù duó dēng qù,wèn láng zhī shì jǐ gèng tiān!
106123456