古诗词

孟迟

寄浙右旧幕僚

孟迟

由来恶舌驷难追,自古无媒谤所归。yóu lái è shé sì nán zhuī,zì gǔ wú méi bàng suǒ guī。
勾践岂能容范蠡,李斯何暇救韩非。gōu jiàn qǐ néng róng fàn lí,lǐ sī hé xiá jiù hán fēi。
巨拳岂为鸡挥肋,强弩那因鼠发机。jù quán qǐ wèi jī huī lē,qiáng nǔ nà yīn shǔ fā jī。
惭愧故人同鲍叔,此心江柳尚依依。cán kuì gù rén tóng bào shū,cǐ xīn jiāng liǔ shàng yī yī。

徐波渡

孟迟

晓月千重树,春烟十里溪。xiǎo yuè qiān zhòng shù,chūn yān shí lǐ xī。
过来还过去,此路不知迷。guò lái hái guò qù,cǐ lù bù zhī mí。

题嘉祥驿

孟迟

树顶烟微绿,山根菊暗香。shù dǐng yān wēi lǜ,shān gēn jú àn xiāng。
何人独鞭马,落日上嘉祥。hé rén dú biān mǎ,luò rì shàng jiā xiáng。

怀郑洎

孟迟

风兰舞幽香,雨叶堕寒滴。fēng lán wǔ yōu xiāng,yǔ yè duò hán dī。
美人来不来,前山看向夕。měi rén lái bù lái,qián shān kàn xiàng xī。

长信宫

孟迟

君恩已尽欲何归,犹有残香在舞衣。jūn ēn yǐ jǐn yù hé guī,yóu yǒu cán xiāng zài wǔ yī。
自恨身轻不如燕,春来长绕御帘飞。zì hèn shēn qīng bù rú yàn,chūn lái zhǎng rào yù lián fēi。

闺情

孟迟

山上有山归不得,湘江暮雨鹧鸪飞。shān shàng yǒu shān guī bù dé,xiāng jiāng mù yǔ zhè gū fēi。
蘼芜亦是王孙草,莫送春香入客衣。mí wú yì shì wáng sūn cǎo,mò sòng chūn xiāng rù kè yī。

莲塘

孟迟

脉脉低回殷袖遮,脸横秋水髻盘鸦。mài mài dī huí yīn xiù zhē,liǎn héng qiū shuǐ jì pán yā。
莲茎有刺不成折,尽日岸傍空看花。lián jīng yǒu cì bù chéng zhé,jǐn rì àn bàng kōng kàn huā。

还淮却寄睢阳

孟迟

梁王池苑已苍然,满树斜阳极浦烟。liáng wáng chí yuàn yǐ cāng rán,mǎn shù xié yáng jí pǔ yān。
尽日回头看不见,两行愁泪上南船。jǐn rì huí tóu kàn bù jiàn,liǎng xíng chóu lèi shàng nán chuán。

乌江

孟迟

中分岂是无遗策,百战空劳不逝骓。zhōng fēn qǐ shì wú yí cè,bǎi zhàn kōng láo bù shì zhuī。
大叶固非人事及,乌江亭长又何知。dà yè gù fēi rén shì jí,wū jiāng tíng zhǎng yòu hé zhī。

新安故关

孟迟

汉帝英雄重武材,崇山险处凿门开。hàn dì yīng xióng zhòng wǔ cái,chóng shān xiǎn chù záo mén kāi。
如今更有将军否,移取潼关向北来。rú jīn gèng yǒu jiāng jūn fǒu,yí qǔ tóng guān xiàng běi lái。

兰昌宫

孟迟

宫门两片掩埃尘,墙上无花草不春。gōng mén liǎng piàn yǎn āi chén,qiáng shàng wú huā cǎo bù chūn。
谁见当时禁中事,阿娇解佩与何人。shuí jiàn dāng shí jìn zhōng shì,ā jiāo jiě pèi yǔ hé rén。

宫人斜

孟迟

云惨烟愁苑路斜,路傍丘冢尽宫娃。yún cǎn yān chóu yuàn lù xié,lù bàng qiū zhǒng jǐn gōng wá。
茂陵不是同归处,空寄香魂著野花。mào líng bù shì tóng guī chù,kōng jì xiāng hún zhù yě huā。

发蕙风馆遇阴不见九华山有作

孟迟

我来淮阴城,千江万山无不经。wǒ lái huái yīn chéng,qiān jiāng wàn shān wú bù jīng。
山青水碧千万丈,奇峰急派何纵横。shān qīng shuǐ bì qiān wàn zhàng,qí fēng jí pài hé zòng héng。
又闻九华山,山顶连青冥。yòu wén jiǔ huá shān,shān dǐng lián qīng míng。
太白有逸韵,使我西南行。tài bái yǒu yì yùn,shǐ wǒ xī nán xíng。
一步一攀策,前行正鸡鸣。yī bù yī pān cè,qián xíng zhèng jī míng。
阴云冉冉忽飞起,千里万里危峥嵘。yīn yún rǎn rǎn hū fēi qǐ,qiān lǐ wàn lǐ wēi zhēng róng。
譬如天之有日蚀,使我昏沈犹不明。pì rú tiān zhī yǒu rì shí,shǐ wǒ hūn shěn yóu bù míng。
人家敲镜救不得,光阴却属贪狼星。rén jiā qiāo jìng jiù bù dé,guāng yīn què shǔ tān láng xīng。
恨亦不能通,言亦不足听。hèn yì bù néng tōng,yán yì bù zú tīng。
长鞭挥马出门去,是以九华为不平。zhǎng biān huī mǎ chū mén qù,shì yǐ jiǔ huá wèi bù píng。