古诗词

宋琬

新滩歌

宋琬

江水远赴瞿唐门,建瓴而下势欲吞。jiāng shuǐ yuǎn fù qú táng mén,jiàn líng ér xià shì yù tūn。
东过秭归峡逾逼,双崖突起如藩垣。dōng guò zǐ guī xiá yú bī,shuāng yá tū qǐ rú fān yuán。
神龙在槛虎被缚,自然拿攫还腾奔。shén lóng zài kǎn hǔ bèi fù,zì rán ná jué hái téng bēn。
巨石中央列戈戟,云霾雨蛰磐孤根。jù shí zhōng yāng liè gē jǐ,yún mái yǔ zhé pán gū gēn。
潆洄未肯注东海,朝宗讵识天王尊。yíng huí wèi kěn zhù dōng hǎi,cháo zōng jù shí tiān wáng zūn。
天吴九首作窟宅,当年割据哀公孙。tiān wú jiǔ shǒu zuò kū zhái,dāng nián gē jù āi gōng sūn。
老蛟昼号猿夜啸,估客万里伤心魂。lǎo jiāo zhòu hào yuán yè xiào,gū kè wàn lǐ shāng xīn hún。
疑是共工怒,头触昆仑折天柱。yí shì gòng gōng nù,tóu chù kūn lún zhé tiān zhù。
又似樊将军,毛发冲冠皆倒竖。yòu shì fán jiāng jūn,máo fā chōng guān jiē dào shù。
丛祠血食饱淫昏,开凿无人念神禹。cóng cí xuè shí bǎo yín hūn,kāi záo wú rén niàn shén yǔ。
岸边林立黄头儿,负戴装囊半村女。àn biān lín lì huáng tóu ér,fù dài zhuāng náng bàn cūn nǚ。
攀萝扪葛胜丁男,头上银钗已非古。pān luó mén gé shèng dīng nán,tóu shàng yín chāi yǐ fēi gǔ。
行旅纷纷学鱼贯,邻船隔舫更相唤。xíng lǚ fēn fēn xué yú guàn,lín chuán gé fǎng gèng xiāng huàn。
一舟才过万人呼,沙头杂坐忘餐饭。yī zhōu cái guò wàn rén hū,shā tóu zá zuò wàng cān fàn。
西来?艚去如箭,死丧之色人人面。xī lái tóng cáo qù rú jiàn,sǐ sàng zhī sè rén rén miàn。
涛声断处即安澜,咫尺分明割乡县。tāo shēng duàn chù jí ān lán,zhǐ chǐ fēn míng gē xiāng xiàn。
舟人酾酒妻孥喜,历尽惊湍观已止。zhōu rén shāi jiǔ qī nú xǐ,lì jǐn jīng tuān guān yǐ zhǐ。
艰危莫漫数黄牛,鹿角狼头曹桧耳。jiān wēi mò màn shù huáng niú,lù jiǎo láng tóu cáo guì ěr。

渡黄河

宋琬

倒泻银河事有无,掀天浊浪只须臾。dào xiè yín hé shì yǒu wú,xiān tiān zhuó làng zhǐ xū yú。
人间更有风涛险,翻说黄河是畏途。rén jiān gèng yǒu fēng tāo xiǎn,fān shuō huáng hé shì wèi tú。

初秋即事

宋琬

瘦骨秋来强自支,愁中喜读晚唐诗。shòu gǔ qiū lái qiáng zì zhī,chóu zhōng xǐ dú wǎn táng shī。
孤灯寂寂阶虫侵,秋雨秋风总不知。gū dēng jì jì jiē chóng qīn,qiū yǔ qiū fēng zǒng bù zhī。

江上阻风

宋琬

睡起无聊倚舵楼,瞿塘西望路悠悠。shuì qǐ wú liáo yǐ duò lóu,qú táng xī wàng lù yōu yōu。
长江巨浪征人泪,一夜西风共白头。zhǎng jiāng jù làng zhēng rén lèi,yī yè xī fēng gòng bái tóu。
204«567891011