古诗词

范传正

谢真人还旧山

范传正

麾盖从仙府,笙歌入旧山。huī gài cóng xiān fǔ,shēng gē rù jiù shān。
水流丹灶缺,云起草堂关。shuǐ liú dān zào quē,yún qǐ cǎo táng guān。
白鹿行为卫,青鸾舞自闲。bái lù xíng wèi wèi,qīng luán wǔ zì xián。
种松鳞未立,移石藓仍斑。zhǒng sōng lín wèi lì,yí shí xiǎn réng bān。
望路烟霞外,回舆岩岫间。wàng lù yān xiá wài,huí yú yán xiù jiān。
岂唯辽海鹤,空叹令威还。qǐ wéi liáo hǎi hè,kōng tàn lìng wēi hái。

范成君击洞阴磬

范传正

历历闻金奏,微微下玉京。lì lì wén jīn zòu,wēi wēi xià yù jīng。
为祥家谍久,偏识洞阴名。wèi xiáng jiā dié jiǔ,piān shí dòng yīn míng。
澹伫人闻听,铿锵古曲成。dàn zhù rén wén tīng,kēng qiāng gǔ qū chéng。
何须百兽舞,自畅九天情。hé xū bǎi shòu wǔ,zì chàng jiǔ tiān qíng。
注目看无见,留心记未精。zhù mù kàn wú jiàn,liú xīn jì wèi jīng。
云霄如可托,借鹤向层城。yún xiāo rú kě tuō,jiè hè xiàng céng chéng。

赋得春风扇微和

范传正

暧暧当迟日,微微扇好风。ài ài dāng chí rì,wēi wēi shàn hǎo fēng。
吹摇新叶上,光动浅花中。chuī yáo xīn yè shàng,guāng dòng qiǎn huā zhōng。
澹荡凝清昼,氤氲暧碧空。dàn dàng níng qīng zhòu,yīn yūn ài bì kōng。
稍看生绿水,已觉散芳丛。shāo kàn shēng lǜ shuǐ,yǐ jué sàn fāng cóng。
徙倚情偏适,裴回赏未穷。xǐ yǐ qíng piān shì,péi huí shǎng wèi qióng。
妍华不可状,竟夕气融融。yán huá bù kě zhuàng,jìng xī qì róng róng。