古诗词

空海

在唐日赠剑南僧惟上离合诗

空海

磴危人难行,石崄兽无登。dèng wēi rén nán xíng,shí xiǎn shòu wú dēng。
烛暗迷前后,蜀人不得登。zhú àn mí qián hòu,shǔ rén bù dé dēng。

在唐日观昶法和尚小山

空海

看竹看花本国春,人声鸟哢汉家新。kàn zhú kàn huā běn guó chūn,rén shēng niǎo lòng hàn jiā xīn。
见君庭际小山色,还识君情不染尘。jiàn jūn tíng jì xiǎo shān sè,hái shí jūn qíng bù rǎn chén。

过金山寺

空海

古貌满堂尘暗色,新华落地鸟繁声。gǔ mào mǎn táng chén àn sè,xīn huá luò dì niǎo fán shēng。
经行观礼自心感,一雨僧人不显名。jīng xíng guān lǐ zì xīn gǎn,yī yǔ sēng rén bù xiǎn míng。

青龙寺留别义操阇梨

空海

同法同门喜遇深,空随白雾忽归岑。tóng fǎ tóng mén xǐ yù shēn,kōng suí bái wù hū guī cén。
一生一别难再见,非梦思中数数寻。yī shēng yī bié nán zài jiàn,fēi mèng sī zhōng shù shù xún。